CHƯƠNG 1077: KẾT QUẢ NÀY, Ở TRONG DỰ LIỆU CỦA ANH.
Mục Uyển rũ mắt, che lại tâm trạng thật.
Hạng Thịnh Dật người này nói chuyện, làm việc cũng khiến người ta nhìn không thấy.
Lời anh ta nói, chỉ có thể tin một phần ba.
“Anh làm thế nào, trong lần đàm phán này, tôi không có mang đến chút tác dụng nào, hơn nữa, nếu như cho tôi tên gọi phu nhân An Bình, phu nhân Lan Ninh chắc chắn sẽ không cam lòng.” Mục Uyển dùng lí trí phân tích.
“Em cho rằng tôi thuê nhiều thủy quân như vậy, đồng thời liên tục canh chừng vào nhà họ Hoa không tha, là vì cái gì? Tôi từng đàm phán với Hoa Cẩm Quang. Tuy Hoa Cẩm Quang không đủ thông minh, cũng không ngốc, quan hệ lợi hại bên trong, tự nhiên sẽ có người phân tích cho hắn nghe. Mặc dù Hình Thiên không truy cứu, thế nhưng, đại đa số người đều tưởng Hoa Quan Lâm hãm hại nhà họ Hạng, nhà họ Hạng có thể tiếp tục truy cứu, tôi dùng việc không truy cứu, đổi lấy phu nhân Lan Ninh của em.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Sao không tiếp tục truy cứu? Nếu như giết Hoa Quan Lâm, sẽ tiến lên vương vị mà anh muốn một bước.” Mục Uyển nheo mắt lại dùng lí trí nói.”
“Bởi vì tôi điều tra được, thật ra không phải người bên Hoa Quan Lâm nổ súng.” Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển lộp bộp một cái: “Nếu anh xác định là Hình Thiên, lấy chứng cứ ra, có lợi cho anh. Dù sao chỉ cần Hình Thiên không rớt đài, Cố Lăng Kiệt không muốn làm tổng thống, Sở Dục Băng có khả năng lên đài nhất, liên minh của anh liền mạnh mẽ rồi.”
“Tôi muốn là có chứng cử liền sớm lấy ra, tôi chỉ nghi ngờ, cũng không có chứng cứ, chuyện này, chấm dứt ở đây, có lẽ là tốt nhất. Dù sao chèn ép Hoa Quan Lâm, cũng coi như có chút thành công.” Hạng Thịnh Dật nói.
“Ừ.” Mục Uyển đáp một tiếng, nhìn quán nhỏ xung quanh, nhìn các ông chủ, nhân viên cửa hàng, vẻ mặt những người đi đường, có cười, có lo lắng, có đau lòng, có đờ ra, có mê muội trong mua sắm, có lưu luyến trong mỹ thực.
Mà cô, xem là loại nào? Hoàn toàn không hợp với loại nào?
Hạng Thịnh Duật khóa chặt vẻ mặt cô, nhìn rất lâu: “Đang suy nghĩ gì? Cau mày một hồi, một hồi lại quay đầu lại nhìn xung quanh?”
Mục Uyển lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Hạng Thịnh Duật mím môi, không hài lòng với câu trả lời của cô, nhìn quán nhỏ đang nướng bánh mặn không nhân: “Cái này ăn ngon không?”
“Không biết, tôi cũng chưa từng ăn. Ông chủ, bao nhiêu tiền một cái?” Mục Uyển hỏi.
“4,5 nghìn một cái, cô muốn mấy cái?”
“Cho tôi hai cái đi, tôi muốn hai cái túi.” Mục Uyển nói, lấy 9 nghìn trong túi, đưa cho ông chủ.
Ông chủ đặt bánh vào hai cái túi, đưa cho Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật nhìn thấy.
Ông chủ tìm tiền lẻ cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhận 18 nghìn, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật chia hai cái bánh thành hai phần.
“Anh có cần phải thế không? Anh nghĩ tôi hạ độc anh sao?” Mục Uyển cạn lời nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, căn một miếng bánh, đưa cho Mục Uyển, tà nịnh nói: “Tôi tự thử độc cho em, em ngốc quá.”
“Anh thông minh, anh thông minh mà lại đi thử độc giúp người khác sao?” Mục Uyển cười nhạo một tiếng, nhận nửa miếng bánh trên tay Hạng Thịnh Duật, kéo khẩu trang xuống một chút, cắn một cái.
Hạng Thịnh Duật rất hài lòng với hành động của cô, lộ ra nụ cười vui vẻ, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Đi mệt mỏi, liền đi rửa chân mát xa, cuối cùng đi tìm một nhà hàng cổ kính, tiến vào phòng bao riêng, gọi một vài món đặc sản địa phương.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Hạng Thịnh Duật reo lên, anh ta nhận điện thoại: “Vậy sao? Tôi biết rồi, trước tiên cứ như vậy, ăn cơm xong lại nói với cậu.”
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật âm trầm, có lẽ có chuyện gì không vui.
Cô cũng không hỏi, cố gắng không lên tiếng, cúi đầu ăn cơm, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Hình Thiên đối với mỹ nữ cũng thật là thương hoa tiếc ngọc.” Hạng Thịnh Duật đánh giá mà nói: “Không trách em mê luyến hắn ta như vậy.”
Mục Uyển ngẩng đầu nhìn anh ta: “Có ý gì vậy?”
“Con rắn kia vốn muốn đến cắn Phó Hâm Ưu, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hình Thiên chắn trước mặt Phó Hâm Ưu, rắn cắn phải Hình Thiên. Bây giờ Phó Hâm Ưu bị cảm động, đừng đừng, nói không chừng, không kết thông gia với tôi nữa, mà kết thông gia với Hình Thiên, cũng có khả năng.” Hạng Thịnh Duật cười trêu nói.
Mắt Mục Uyển đỏ ngầu: “Mục tiêu ban đầu của anh là Hình Thiên đúng không?”
“Muốn giết chết Hình Thiên, đối với tôi mà nói, đơn giản hơn bóp chết một con kiến. Nếu mục tiêu ban đầu của tôi là hắn ta, bây giờ hắn ta còn có thể khỏe mạnh ăn cơm sao?” Hạng Thịnh Duật trả lời, ánh mắt lạnh nhạt: “Sao vậy? Bị cắn không phải Phó Hâm Ưu, là Hình Thiên, em đau lòng sao? Đừng quên, hắn ta vì cứu người phụ nữ khác mà bị thương, người phụ nữ này, còn tìm em gây phiền toái.”
“Kết quả này không phải anh đã đoán trước sao?” Mục Uyển chất vấn.
“A.” Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng: “Đương nhiên là trong dự liệu của tôi, chúc mừng em, lại đoán được, em thật là thông minh.”
Anh ta đập đũa lên bàn, thu lại nụ cười, từng trận gió lạnh thổi qua từ trong mắt, rơi lên mặt Mục Uyển, đứng lên, xoay người, rời đi.
Mục Uyển ngồi trên ghế, không nhúc nhích, hít một hơi sâu, bình tĩnh hai phút, gọi điện thoại cho Hắc Muội: “Bây giờ tôi đang ăn cơm ở Ngự Long Huyền, em cứ đi về phía trước, sẽ thấy một nhà hàng lớn, trên cửa nhà hàng treo hai đèn lồng đỏ, rất cổ kính, tôi ở phòng bao Tử Huân.”
“Vâng phu nhân, bây giờ em sẽ đến.” Hắc Muội cúp điện thoại.
Mục Uyển tiếp tục ăn cơm, điện thoại vang lên, cô thấy là Phó Hâm Ưu, không nhận, uống từng ngụm canh lớn.
Phó Hâm Ưu gọi tới không ngừng, chuông điện thoại lại reo lên, lần này là Hình Thiên.
Cô cũng không nhận, nhấn chuông phục vụ.
Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ đến đây.
“Cho tôi hai chai bia.” Mục Uyển nói.
Nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm gương mặt Mục Uyển, cẩn thận hỏi: “Cô là phu nhân tổng thống sao?”
“Tôi không phải.” Mục Uyển đáp lại.
“À.” Nhân Viên phục vụ đáp một tiếng, mang bia đến.
Mục Uyển lưu loát mở ra một chai, rót đầy cho mình, một hơi uống hết một ly lớn.
Là trong lòng rất nhiều nước sao? Vẫn là nhiều bia quá, theo đôi mắt lăn xuống.
Cô không muốn khóc, không cần thiết khóc, chẳng qua chỉ là yêu thầm.
Cô kí thác quá nhiều tình cảm và hy vọng vào tình yêu thầm lặng này, mới có thể thất vọng như bây giờ, giống như thất tình, có lẽ, còn khó khăn hơn thất tình, cô chưa từng chiếm được.
Cô uống một chai nữa, bấm điện thoại gọi đi.
“Uyển Uyển.” Đầu bên kia điện thoại Bạch Nguyệt thân thiết hỏi.
Mục Uyển im lặng, trong nháy mắt gọi điện thoại, cô kích động, muốn Bạch Nguyệt thôi miên trí nhớ của mình, bởi vì mình bây giờ, quá thống khổ rồi.
Nhưng nghĩ đến mình đã mất đi quá nhiều, bây giờ lùi lại, thua hết vốn liếng, hơn nữa là máu me đầm đìa, trong trận đánh cuộc này, cho dù cô chết, cũng không lùi được nữa.
Bạch Nguyệt nghe bên kia không có tiếng động gì, lại gọi: “Mục Uyển, Mục Uyển, cô không sao chứ? Mục Uyển.”
Truyện convert hay : Ta Nguyên Lai Là Phú Nhị Đại