CHƯƠNG 109: HẮN HỐI HẬN VÌ ĐÃ LY HÔN, LÀM THẾ NÀO BÂY GIỜ
Ánh mắt của hắn nhìn vào tay cô, con ngươi co lại vì kinh ngạc, hắn vội cầm tay cô lên rồi hỏi, “Tay em làm sao thế này? Ngón út đâu rồi?”
Bạch Nguyệt bình tĩnh rút tay về, “Trả giá cho vài sai lầm ấy mà, một ngón út thôi nhưng có thể khiến tôi nhìn rõ được sự thật, rất đáng.”
“Cố Thanh Hùng? Tô Chung? Tô Tiểu Linh? Là ai làm?” Tô Khánh Nam đoán chừng mà hỏi.
“Ai làm thì kết quả cũng thế thôi, tôi bận rồi, chút nữa liên hệ lại sau.” Bạch Nguyệt đi qua Tô Khánh Nam và bước vào thang máy.
Tô Khánh Nam nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt mình mà đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng. Hắn và Bạch Nguyệt đã kết hôn ba năm, hắn từng nghĩ trăm phương ngàn kế để tổn thương cô, khiến cô đau khổ. Hắn có cảm giác khoái trá đến mức biến thái khi nhìn thấy cô đau đớn. Tất cả chỉ vì cô là con gái của Hình Bắc Xuyên.
Nhưng giờ đây khi hắn thấy cô bị kẻ khác làm tổn thương nặng nề đến vậy thì không khỏi căm giận trong lòng. Hắn muốn lôi bằng được hung thủ ra rồi chặt đứt cả mười ngón tay của kẻ đó.
Chỉ có hắn mới có thể tổn thương Bạch Nguyệt mà thôi.
Bạch Nguyệt đi vào văn phòng của Hình Bắc Xuyên.
Hình Bắc Xuyên nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt với ánh mắt không mấy thân thiện, ngồi trên ngôi báu quyền lực nhìn xuống kẻ đối diện mình. Bạch Nguyệt không cáu giận cũng không nói gì, đi tới kéo ghế ra rồi ngồi xuống trước mặt Hình Bắc Xuyên.
“Được lắm, chơi trò tâm lý với tôi à?” Hình Bắc Xuyên vừa chất vấn vừa nhìn kỹ biểu cảm của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười. Tuần này cô đã bị bắt cóc. Cô vốn hẹn với Hình Bắc Xuyên rằng sẽ cho ông ta một câu trả lời thuyết phục trong vòng hai ngày.
Trong hai ngày ấy, Hình Bắc Xuyên nghĩ ra đủ loại biện pháp cũng như vô số khả năng. Ông ta không định nhận lại cô, nhưng cô đột nhiên mất tích, không ai biết cô ở đâu.
Tính ông ta vốn đa nghi, lo sợ rằng cô đã đi nương nhờ đối thủ của ông ta. Đối thủ của Hình Bắc Xuyên nhiều lắm, ông ta bắt đầu đoán xem Bạch Nguyệt chọn người nào, rồi họ sẽ đối phó với ông ta như thế nào.
Hình Bắc Xuyên nghĩ đến rất nhiều khả năng, những chuyện sai trái mà ông ta làm khiến ông ta sợ hãi cả ngày, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy sợ, càng nghĩ càng sợ.
Bảy ngày Bạch Nguyệt mất tích cũng là bảy ngày ông ta mất ngủ.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, so với thêm một kẻ địch mạnh thì chi bằng thêm một trợ thủ mạnh đi.
“Bố à, kết quả sau chiến đấu mà bố nghĩ là gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tao muốn biết mục đích của mày, sao mày có thể chắc chắn rằng mày có muốn hại tao hay không. Dù sao thì tao cũng đã tổn thương mẹ mày.” Hình Bắc Xuyên nhìn Bạch Nguyệt đầy sự đề phòng.
“Bạch Bích là mẹ tôi, ông cũng là bố tôi, cả hai người đều là người thân của tôi. Bố từng tổn thương mẹ tôi, mẹ tôi cũng từng làm tổn thương tôi. Nếu năm ấy không có hàng xóm cách vách cứu sống thì tôi đã bị Bạch Bích giết chết rồi. Bao năm qua tôi sống rất vất vả. Áp lực công việc, áp lực cuộc sống, áp lực hôn nhân, mọi thứ đè nặng khiến tôi không thể thở nổi. Tôi muốn sống tốt hơn mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có bố mới có thể cho tôi một cuộc sống tốt hơn. Vậy thì tại sao tôi lại phải hại ông chứ? Tôi cũng đâu có ngu, hại ông thì khác gì tôi tự hại chính mình. Vì thế, tôi không những không hại ông mà còn giúp ông nữa. Cẩm Nhi là con gái của ông, tôi cũng vậy.” Bạch Nguyệt mềm giọng nói.
“Được.” Hình Bắc Xuyên bị Bạch Nguyệt thuyết phục, “Dì Thường của mày đã đồng ý cho mày về nhà rồi. Mày muốn đến làm việc ở Ủy ban kiểm tra kỷ luật thì tự lo phần thi viết, vòng phỏng vấn tao sẽ đánh tiếng cho.”
.
“Tôi sẽ đánh một trận thật đẹp.” Bạch Nguyệt đứng dậy.
“Tao cảnh cáo mày đừng giở trò gì với tao. Tao có thể cho mày cuộc sống tốt đẹp thì cũng có thể hủy hoại mọi thứ tốt đẹp của mày.” Hình Bắc Xuyên dọa dẫm.
“Giờ tôi phải về thu dọn hành lý, tối gặp lại nhé, bố.” Bạch Nguyệt không để tâm mà quay người đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Hình Bắc Xuyên.
Từ thang máy đi ra, cô khá bất ngờ vì Tô Khánh Nam vẫn đứng đó đợi mình, cô bèn đi tới phía hắn.
“Ai chặt ngón tay em?” Tô Khánh Nam lạnh lùng hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn hắn, vẻ mặt của hắn trông thật nghiêm túc, trong mắt hắn phản chiếu bóng hình của cô, “Muốn ra mặt cho tôi à?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Tô Khánh Nam nhếch môi cười đầy quyến rũ, “Em nghĩ sao, không phải ai muốn bắt nạt vợ cũ của tôi cũng được đâu.”
“Ha.” Bạch Nguyệt cười khẩy. Cô không tin hắn sẽ ra mặt vì cô, mấy lời ấy chẳng qua là ra oai dỗ dành thiếu nữ mà thôi. Mà cô bây giờ đã không còn là thiếu nữ nữa.
“Tô Tiểu Linh.” Bạch Nguyệt nói ra cái tên đó xong bèn quay người đi về phía cửa lớn.
“Sao bảo mời tôi uống cà phê cơ mà?” Tô Khánh Nam nói với theo.
Bạch Nguyệt còn không thèm quay đầu nhìn hắn nữa là trả lời. Tô Khánh Nam bèn đuổi theo nắm lấy tay cô, bực bội ra lệnh, “Em còn nợ tôi sáu tiếng, bây giờ em nhất định phải đi uống cà phê với tôi.”
“Tôi nợ anh sáu tiếng nào?” Bạch Nguyệt khoanh tay trước ngực hỏi hắn.
Tô Khánh Nam nhíu mày không vui, “Bạch Nguyệt, em nói vậy là ý gì? Em đang giả ngu với tôi đấy à?”
“Ngài Tô à, tôi với anh cũng chỉ thỏa thuận bằng miệng thế thôi, giờ tôi không muốn làm theo thỏa thuận nữa rồi. Đột nhiên tôi nghĩ, hình như tôi cũng không cần phải làm theo.” Bạch Nguyệt biếng nhác đáp.
“Em không sợ tôi đăng clip của Lưu San lên mạng à?” Tô Khánh Nam cảnh cáo, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẻm.
Bạch Nguyệt nhún vai, “Tùy anh, đăng đi. Không chừng anh đăng lên mạng rồi Lưu San lại trở thành con dâu tổng thống, tôi có bạn là con dâu tổng thống, nghe oai ra trò.” Bạch Nguyệt mỉm cười đầy vô tâm.
“Thẩm Diên Dũng cũng có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, em thật sự muốn đẩy bạn mình vào đống lửa sao?” Tô Khánh Nam không thể bình tĩnh nổi nữa, hắn cảm giác Bạch Nguyệt bây giờ như một đóa hồng gai, vừa lộng lẫy lạnh lùng nhưng lại đầy những gai nhọn.
“Người đàn ông khác thì cũng là đống lửa khác thôi mà.” Bạch Nguyệt đáp.
“Nếu đã phải ở bên một người đàn ông có thể thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào thì chi bằng chọn có được quyền lực vĩnh viễn không đổi. Anh cứ việc đăng clip ấy lên mạng đi.” Bạch Nguyệt bước tới gần Tô Khánh Nam khiến hắn ta không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Những cái gai trên người cô như hóa thành thực thể khiến hắn không khỏi e ngại.
“San San vốn ghét kẻ ác như kẻ thù, nếu cuộc sống của cô ấy sau này tốt đẹp thì có lẽ sẽ bỏ qua cho anh, nhưng nếu...” Ánh mắt Bạch Nguyệt đột nhiên trở nên sắc bén khóa cứng lấy Tô Khánh Nam, cô gằn từng tiếng như cảnh cáo, “Nếu cuộc sống không tốt... Tổng thống cũng chỉ có một đứa con trai, sớm muộn gì Lưu San cũng sẽ trở thành đệ nhất phu nhân của nước này. Anh đoán xem lúc đó cô ấy có nghiền chết anh như nghiền một con kiến hay không?”
Tô Khánh Nam nín bặt. Hắn biết Bạch Nguyệt có tài ăn nói, trước đây hắn bị cô nói cho cứng họng như cơm bữa. Nhưng Bạch Nguyệt bây giờ sắc sảo quá đỗi, một nụ cười một cái nhăn mày thôi cũng đủ kéo mất linh hồn người khác, lại càng quyến rũ mê say lòng người.
Hình như hắn đã chìm vào đôi mắt như làn thu thủy ấy, không tài nào vùng vẫy thoát ra được nữa rồi.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Bạch Nguyệt thấy hắn không nói gì.
“Chúc anh may mắn, ngài Tô.” Cô quay người đi ra ngoài.
Tô Khánh Nam đứng như bị đóng đinh tại chỗ.
Hắn hối hận vì đã ly hôn, làm thế nào bây giờ?
***
Bạch Nguyệt về chỗ Lưu San, Lưu San vẫn còn ở nhà, đang ngồi trên ghế sô pha. Thấy Bạch Nguyệt trở về, Lưu San vội đứng bật dậy lo lắng nhìn cô.
Bạch Nguyệt cược rằng Tô Khánh Nam sẽ không đăng clip của Lưu San lên mạng. Nhưng sau này cô không biết có thể liên lụy đến Lưu San hay không.
Cô cũng phải vạch rõ giới hạn với Lưu San.
“Tớ đi đây.” Bạch Nguyệt nói.
Lưu San gật đầu, đôi mắt đỏ hồng, “Cố lên.”
Truyện convert hay : Duy Kiếm Độc Tôn