CHƯƠNG 1090: MUỐN QUA, ANH QUA
Cô vốn cũng không cần tới, nhưng mà Hình Thiên tự mình gọi cô tới.
Hạng Thịnh Duật phát cáu, cô nghĩ lại mà rùng mình.
Mấu chốt là, bây giờ cô xích mích với anh ta thì chẳng có ích gì cả.
"Không phải anh nói mua cho tôi sáu người sao? Sáu người có thể phải dùng hết hơn ba trăm tỷ, tôi không muốn kem của anh là muốn ăn cá lớn phải thả câu dài." Mục Uyển nhíu mày nói.
"Trả tiền lại cho anh ta đi. Chỉ là một trăm năm mươi tỷ, tôi cho em một ngàn năm trăm tỷ." Hạng Thịnh Duật nói, trực tiếp dùng giọng điệu như ra lệnh.
Cô biết anh ta có tiền, cũng tốt thôi, cô hẳn là dùng của anh ta, hơn nữa trong lòng sẽ không áy náy, cũng sẽ không cảm thấy nợ anh ta cái gì.
"Sau khi về tôi sẽ xử lý ."
"Bây giờ em cũng có thể xử lý ."
"Quyền hạn trên điện thoại di động của tôi chỉ có một trăm năm mươi tỷ. Trước đó tôi chuyển quá nhiều, đã bị hạn chế rồi, chỉ có thể xử lý tại quầy. Tôi nói trả lại, thì sẽ trả lại." Mục Uyển nói.
"Em dùng thẻ gì, chất lượng kém thế? Sau khi về tôi làm cho em thẻ khác, không có bất kì quyền hạn, sau này nơi mà em cần dùng tiền rất nhiều." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không hiểu.
Anh ta quá tự tin về bản thân, hay là cảm thấy cô không thể nào có năng lực ra tay với anh ta, hay là, đã giới hạn cô trong phạm vi khống chế của mình?
"Tôi sẽ không trả lại anh." Mục Uyển nói rõ ràng.
Hạng Thịnh Duật cong môi, không đứng đắn đứng dậy: “Vậy thì tôi phải sử dụng nhiều hơn rồi, nếu không sẽ thấy thiệt thòi."
Mục Uyển nghe ra ám chỉ của anh ta, quay mặt sang chỗ khác: “Anh ngủ đi."
"Phải ngủ thật ngon." Hạng Thịnh Duật tiếp lời Mục Uyển.
Cô nhận ra rằng, câu nói đó của cô có nghĩa khác, nhíu mày lên.
Lúc còn bé cũng không phát hiện Hạng Thịnh Duật lại háo sắc như thế, trưởng thành rồi, đúng là làm cho người ta khó mà tưởng nổi.
Mục Uyển làm bộ như không nghe được, chống cằm, nhìn ra nơi khác.
Nghe bài nhạc hay, ngồi trên thuyền nhỏ, lững lờ trôi trên sông. Gió thổi, tắm nắng, người liền bắt đầu lười biếng rồi, cũng rất thoải mái, hơn nữa cũng không muốn phá hủy cảm giác trực quan này, không cần suy nghĩ cảm nhận.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thuyền tới trạm cuối rồi.
Mục Uyển nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, anh ta vẫn còn ngủ.
Cô cũng không biết nên đi đâu, nói với người chèo thuyền: “Đi thêm một vòng đi, trước khi đến bờ bên kia thì chúng ta thêm."
Người chèo thuyền tiếp tục chèo thuyền. Mục Uyển cũng hơi mệt nhọc, tựa vào một cây cột khác, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vô tình ngủ luôn.
Nghe được tiếng ồn ào, tỉnh lại, thấy mình nằm trong ngực Hạng Thịnh Duật.
Anh ta đến bên người cô lúc nào, cô cũng không biết.
Đứng dậy.
Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô, lần nữa kéo cô đè lên người anh ta.
Mục Uyển không biết làm sao: “Anh tỉnh lúc nào thế?"
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía cô: “Lúc đến bờ lần nữa. Dường ngủ em ngủ cũng không đẹp chút nào, sao em lại không biết ngượng mà ngủ thế."
Mục Uyển: “..."
Cô thật sự có xúc động muốn đánh anh ta một trận, rồi mới nói tiếp.
"Tôi cũng không cần tìm bạn trai, cần đẹp làm gì chứ, tôi chỉ cần thoải mái." Mục Uyển nói, tức gận hất tay anh ta ra, nhìn về điện thoại, gần mười hai giờ rồi.
Bọn họ ngồi trên thuyền đã sắp ba tiếng: “Còn bao lâu nữa thì đến bờ?"
Hạng Thịnh Duật rũ mắt nhìn cô: “Em hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Mục Uyển nhìn về phía người chèo thuyền, dùng tiếng Anh khách sáo hỏi: “Xin hỏi còn bao lâu nữa thì tới bờ?"
"Tầm mười phút nữa." Người chèo thuyền khách sáo nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, không vui nói: “Thái độ của em đối với người ta còn tốt hơn khi đối với tôi."
Mục Uyển bật cười một tiếng, liếc nhìn anh ta: “Anh để ý à?"
"Tất nhiên là không." Hạng Thịnh Duật dù muốn dù không cũng chối bỏ: “Nhưng mà, khi tâm trạng tôi không tốt, có vài người, sẽ bị gặp họa."
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía người chèo thuyền.
Người chèo thuyền không hiểu bọn họ nói gì, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hạng Thịnh Duật khi nhìn mình, không hiểu rõ nên nở nụ cười, gật đầu.
"Anh đúng là rảnh quá mà." Mục Uyển không hề khách khí mà ghét bỏ, nhìn về bờ bên kia: “Trưa nay đi đâu ăn, tôi mời anh."
"Chút tiền đó của em, thôi đi." Hạng Thịnh Duật cầm điện thoại di động lên, đi ra gọi điện thoại: “Tư Địch, tôi là Hạng Thịnh Duật, bây giờ tôi đang ở, trưa nay cùng ăn cơm, sắp xếp một nơi tốt nhé. Ừ, có vài việc cần anh giúp đỡ, bây giờ ở..." Hạng Thịnh Duật nhìn xung quanh một chút: “Trên mặt sông, anh phái tàu lặn tới đón chúng tôi đi."
Mục Uyển: “..."
"Hahaha, đừng tới thật đấy, chỉ đùa chút thôi. Mười phút nữa tôi đến bến tàu ở Provence, lát nữa gặp." Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
"Tư Địch?" Mục Uyển dường hơi có chút ấn tượng với cái tên này: “Anh nói là, vị kia của Bộ Quốc phòng sao?"
"Em cũng biết anh ta?"
"Lúc trước tới viếng thăm, nghe nói năng lực của anh ta, hình như anh ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi?" Mục Uyển nghi ngờ hỏi.
Rất tò mò. Người đáng ghét như Hạng Thịnh Duật thế mà nhân duyên và mạng lưới giao thiệp dường như đều rất tốt. Rất nhiều người đều có thể làm bạn với anh ta, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
"Ừ, bốn mươi bảy rồi, lát nữa em sẽ gặp được." Hạng Thịnh Duật nói, chân bị Mục Uyển tựa vào nên hơi tê, lười biếng di chuyển một cái, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
"Hai người rất quen?" Mục Uyển lại thử dò xét hỏi.
Hạng Thịnh Duật cong môi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em cảm thấy tôi và em có quen thuộc không?"
"Biết nhau từ nhỏ, lớn lên dưới cùng một mái hiên, coi như là quen thuộc." Mục Uyển trả lời.
"Giữa người và người chung sống với nhau, nếu như tính theo thời gian, em đối với tôi, hẳn là không kém Hình Thiên." Hạng Thịnh Duật nhướng mày, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Mục Uyển không thích giọng điệu và sắc mặt của Hạng Thịnh Duật lúc này: “Anh nói dựa theo thời gian gặp mặt, hay là thời gian quen biết?"
"Có mấy người, chung sống hơn hai mươi năm, thậm chí là hơn năm mươi năm, vẫn không biết chút gì về đối phương, cũng không có tiếng nói chung, thậm chí ngay cả nói một câu cũng thấy bực bội. Có vài người chỉ là sống chung với nhau trong một tuần ngắn ngủi, nhưng lại thần giao cách cảm, hơn nữa nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Xét theo thời gian gặp mặt, không quá 72 tiếng đồng hồ." Hạng Thịnh Duật nhếch môi.
"Ừ." Mục Uyển nói một tiếng, nhìn về phía khác.
Hạng Thịnh Duật xoa tóc cô: “Ôi, đầu tóc của em, giống như gai, tuyệt."
Mục Uyển: “..."
"Vậy anh có muốn cũng cắt một lần?"
Hạng Thịnh Duật chạm vào trán cô: “Hơi xấu."
Mục Uyển: “..."
Cô hít sâu một hơi, đã nhịn anh ta lâu lắm rồi. Từ lúc anh ta xuất hiện, vẫn luôn khiêu khích đến tận bây giờ, đúng là giống anh ta hồi bé như đúc, không ngại phiền phức, nói cô, đả kích cô, nói cô ngay cả tự tin cũng không có.
Cô đứng dậy, ngồi đối diện với anh ta, nơi cách xa anh ta nhất.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật nháy mắt trở nên nghiêm túc, ra lệnh: “Qua đây."
"Tôi xấu xí, đầu tôi gai góc, cách xa anh một chút cũng được chứ." Cô khó chịu nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, mặt đầy lạnh lẽo: “Tôi nói, qua đây."
"Ơ." Mục Uyển bật cười một tiếng, tựa vào cột.
Cô không phải loại phụ nữ chỉ cần anh ta hô một tiếng là qua, cũng không muốn tôn nghiêm bị anh ta chà đạp dưới lòng bàn chân.
Cô hạ mắt xuống, không sợ chút nào, học theo dáng dấp của anh ta, lạnh lùng nói: “Muốn qua, anh qua đi."
Truyện convert hay : Ma Vương Tuyệt Thế Yêu Phi