CHƯƠNG 1095: CÂM ĐIẾC RỒI?
“Nhưng để tôi giết một cô gái vô tội thì tôi sẽ không làm, một cô gái không thể trở thành kẻ địch của cô được, cho dù là kẻ địch của một đứa trẻ thì cô ấy cũng là người vô tội. Nếu như cô bảo tôi đi giết một cô gái, vậy thì cô tìm người khác đi, tôi không thích hợp.” Bowie kiên định trả lời.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vỹ, trong mắt có nhiều hơn một chút khác thường, là đồng tình, là thương cảm cũng có bối rối và cả khâm phục.
“Vì sao người thiện lương, chính nghĩa, đạo đức, dũng cảm cố gắng duy trì nguyên tắc và giới hạn của mình, cuối cùng lại thảm như vậy?” Mục Uyển hỏi, vành mắt có hơi đỏ.
Chuyện của Bowie cô cũng biết.
Từ đầu anh đã là người chính nghĩa, nhiệt huyết, muốn làm việc cho nước nhà nhưng từng bước một, cho đến nay lại luôn cận kề cái chết, đau khổ mất vợ, mất con.
Không dễ gì mới tìm lại được tình yêu, bạn gái cũng vì anh ấy mà trở thành người thực vật.
Anh ấy phải đau khổ thế nào, tự trách thế nào chứ?!
Bây giờ còn phải làm sĩ tử.
Tim cô cũng mơ hồ đau nhói, không chỉ là đau lòng bởi những gì anh trải qua, có thứ gì đó dường như cũng đang sụp đổ trong lòng cô, đập vào ngực cô.
“Chí ít thì từ trước đến nay tôi đều không hề hối hận với mỗi một quyết định của mình.” Bowie nói.
Mục Uyển cong môi cười: “Anh có muốn hỏi, tôi thuê anh để anh làm việc gì không?”
“Cô muốn tôi làm gì?” Bowie hỏi.
“Rất nhiều rất nhiều chuyện, trả thù, bảo vệ, từng bước từng bước lên tới vị trí cao hơn, giẫm lên xác một đám người và đương nhiên, không làm được thì tôi cũng sẽ thành cái xác để bọn họ giẫm lên. Sau khi lên được vị trí cao, tôi mới có quyền lựa chọn, mới có quyền quyết định, con người bây giờ cuộc sống rất khó khăn, gian nan đến nỗi hít thở thôi cũng khó. Làm việc cho tôi sẽ không tốt hơn cuộc sống bây giờ của anh đâu nhưng tôi sẽ chuyển 5 triệu đô cho anh trước.”
“Vậy là đủ rồi. Tôi đi theo làm việc cho cô, tôi tin rằng nếu người hỏi tôi có giết một cô gái vô tội hay không sẽ không phải là người tà ác, người tà ác thật sự, trong mắt họ không có người vô tội, chỉ có quân địch và bản thân.” Bowie nói.
“Có lẽ ngày mai tôi phải về rồi, có cần tôi cho anh thời gian tạm biệt bạn bè không?” Mục Uyển hỏi.
“Không cần, bạn gái tôi không ở đây. Tôi đến đây cũng đã ôm quyết tâm phải chết rồi.” Bowie nói.
Mục Uyển càng thêm thương cảm: “Đại nạn anh cũng không chết, chỉ cần anh còn sống thì bạn gái anh cũng sẽ tỉnh lại. Một năm sau, anh sẽ được tự do, chỉ cần anh còn sống thì với cô ấy, với anh, đều có hy vọng.”
“Cảm ơn, tôi đi trước đây, đến lúc dó Bowie sẽ gửi phương thức liên hệ của cô cho tôi.” Bowie nói, gật đầu đi về phía cửa.
Mục Uyển nhìn bóng lưng của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi là vợ trước của Hình Thiên, Mục Uyển.”
Bowie hơi dừng lại, xoay người nhìn cô.
Mục Uyển cười: “Tôi quyết định mua anh rồi thì anh cũng sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của tôi thôi, cho anh thời gian tiêu hóa, giữa chúng ta cũng coi như duyên phận không tệ.”
Bowie gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Mục Uyển rất thích tính cách anh ấy, chuyện không nên hỏi tuyệt không hỏi nhiều, chỉ làm việc, vả lại cho dù có gian nan hơn nữa thì cũng vẫn giữ được lương tri và chính nghĩa.
Sau khi anh đi ra thì Bowie vào, cười hỏi: “Cô thấy anh ấy thế nào?”
“Anh ấy vẫn luôn là người tôi muốn từ đầu, còn hai người nữ khác nữa đã đến chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Alice đến trước rồi còn An Kỳ nói phải một tiếng nữa mới tới được, có lẽ sẽ kéo dài thời gian của cô, mong cô đợi một chút. Nếu như cô muốn Alice thì tôi sẽ bảo cô ấy không cần đến nữa.” Bowie nói.
“Vậy gặp Alice trước đi.” Mục Uyển nói.
Bowie đi ra gọi Ái Lệ Ti, bản thân cũng không đi vào.
Alice rất xinh đẹp, có mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, khuôn mặt tinh xảo và dáng người hoàn mỹ, có lẽ chính là kiểu mà rất nhiều đàn ông mơ ước.
Có thể nhìn ra cô ấy cũng rất tự tin với vẻ ngoài của mình, quả đúng là người đã từng làm Hoàng phi, cho dù chỉ mặc một chiếc váy màu đen bình thường nhưng mặc lên người cô ấy lại toát lên vẻ đẹp hoa lệ, khoan thai.
Mục Uyển cười: “Cô quả thật rất đẹp.”
“Vẻ đẹp là một vũ khí có thể giết người cũng có thể cứu người. Tôi làm công việc tình báo, cô có thể để tôi sống ở bên ngoài mà không cần ở bên cạnh cô, tôi cũng sẽ tìm ra được thông tin tình báo mà cô cần.” Alice rất tự tin.
“Nếu như tôi để cô đi mê hoặc đàn ông, tỉ lệ phần trăm mà cô có thể khiến người ấy yêu cô là bao nhiêu?” Mục Uyển hỏi.
“100%, tôi rất có nghiên cứu về tâm lý phái nam, ví như làm sao để có được trái tim bọn họ, ví như để họ muốn ngừng mà không được, ví như khiến bọn họ một lòng một dạ với cô, tôi cũng có thể dạy cô, trợ giúp cô.”
Mục Uyển cười: “Vậy Vương tử của shl bây giờ vì sao lại truy sát cô, cô có biết nguyên nhân vì sao không?”
“Anh ta vì yêu mà hận, yêu sâu đậm bao nhiều thì hận cũng sẽ sâu bấy nhiêu. Tôi không còn cách nào, là vì công việc của cục tình báo, tôi có sứ mệnh của mình.” Alice nói.
“Nếu như tôi để cô giết một cô gái vô tội, cô có giết không?” Mục Uyển hỏi.
Alice cười: “Một cô gái vô tội, sức tay trói gà không chặt có lẽ cô không cần đến tôi ra tay.”
“Tình thương của cô rất cao, cũng biết làm sao để lảng tránh vấn đề một cách khéo léo. Nhưng đừng ra vẻ trước mặt tôi, tôi hỏi cô, nếu tôi bảo cô đi giết thì cô có giết không?” Mục Uyển nghiêm túc, lạnh lùng hỏi.
“Có, vì đây là nhiệm vụ của tôi.” Alice cũng lạnh mặt xuống, kiên định trả lời.
Mục Uyển gật đầu: “Mẹ cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Mắc bệnh gì?”
“Tôi có ba người mẹ, một mẹ nuôi, một mẹ ruột, một mẹ kế. Mẹ ruột tôi bị Alzheimer, mẹ nuôi bị HIV, mẹ kế liệt nửa người. Tôi lại không thể ở bên họ để chăm sóc, cho dù có thể thì tôi cũng không có tinh lực.”
“Với tình thương và diện mạo của cô, dụ dỗ một người giàu có thì muốn 3 triệu đô có lẽ không phải vấn đề khó chứ?” Mục Uyển lại hỏi.
“Tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này danh tiếng rất không tốt, bọn họ cũng không dám đắc tội Vương tử shl.”
“Vậy tôi muốn cô thì phải dùng thế nào?” Mục Uyển hoài nghi hỏi.
“Tôi có thể dạy cô, cũng có thể giúp cô bồi dưỡng một cô gái, thời gian một năm là đủ rồi.”
“Tôi suy nghĩ đã.” Mục Uyển suy tư.
“Cô thuê tôi tuyệt đối sẽ không thất vọng.” Alice quyết định nói.
“Tôi lại sợ cô sẽ thất vọng. Nghe nói, nếu như tôi chết mà cô chưa chết thì cô coi như mất việc, phía bên Bowie sẽ phái sát thủ đẳng cấp tới giết cô. Tình cảnh của tôi rất nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cao, cô đã quyết định trốn phía sau rồi vẫn quyết định đi theo tôi cùng chết sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Alice dừng một chút, trên mặt có chút khác thường: “Cô sẽ không phải chỉ thuê một mình tôi đấy chứ?”
“Sẽ thuê hai người nhưng tôi cũng phải nói thẳng với cô, cho dù tôi thuê 100 người cũng vô ích, thứ bọn họ có nhiều hơn Vương tử shl.”
“Vậy có lẽ không phù hợp với tôi rồi, xin lỗi.” Alice từ chối thẳng thừng.
Mục Uyển cười: “Không sao, cô cũng có quyền lợi được lựa chọn.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Mục Uyển gật đầu.
Hạng Thịnh Duật gọi tới.
Mục Uyển do dự một chút mới nhận máy.
“Gặp xong chưa?” Giọng Hạng Thịnh Duật rất không tốt hỏi.
Mục Uyển dừng lại, không nói lời nào.
“Câm điếc rồi à?” Giọng Hạng Thịnh Duật càng thêm không tốt.
Cô vẫn không muốn nói.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng: “Không nói thì cần miệng làm gì, để thông hơi à? Em có tin không cần gặp họ nữa không?”
Truyện convert hay : Thánh Tôn