Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1115: làm người phụ nữ của anh dễ hơn làm chiến sĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1115: LÀM NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH DỄ HƠN LÀM CHIẾN SĨ

Hạng Thịnh Duật sắc mặt ngưng trọng: "Không nói đúng không?"

"Tôi đang nhớ đến học thuyết của Darwin. Ông ấy nói: Khi một người đàn ông đối diện với một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù ngắm mấy tiếng cũng chỉ như mấy phút trôi qua, mãi không thỏa mãn. Còn nếu trước mặt là một ông già thì qua mấy tiếng lại giống như đã kinh qua một ngày dài đằng đẵng vậy." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật nhướn mày: "Em đang so sánh anh với Hình Thiên à?"

"Bọn họ đều nói ngày còn bé anh rất thông minh, nhất là ông ngoại, ông đặc biệt thích anh, tôi không phục, tôi chẳng thấy anh thông minh, tôi thấy anh chỉ giỏi nghịch. Cho nên để lấy được sự yêu thích của họ, tôi liền muốn chứng minh, tôi so với anh còn thông minh hơn. Thế là tôi nỗ lực làm tốt mọi bài thi, môn nào cũng xuất sắc hơn anh. Dù vậy, bọn họ vẫn như cũ thích anh, tôi rất buồn bực, rồi nhận ra rằng, họ không phải thích vì thân phận của anh, mà thích chính con người anh." Mục Uyển nhớ lại, chậm rãi tựa lên đầu gối của anh, ngước nhìn anh.

"Tôi hiện tại lại thấy anh rất thông minh." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.

Hạng Thịnh Duật cảm nhận được thay đổi của cô: “Kết quả so sánh của em là như nào?"

"Cách tu dưỡng sau này càng quan trọng hơn." Mục Uyển lập lờ nói.

Hạng Thịnh Duật ánh mắt lạnh lùng: "Đáp án này anh không thích."

"Anh ấy đã hơn 40, anh mới 20, tất cả đều có khả năng." Mục Uyển bồi thêm một câu.

"Em thông suốt rồi?" Hạng Thịnh Duật đầy ý vị sâu xa nói.

"Giác ngộ mà thôi." Mục Uyển trả lời.

Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Ăn cơm đã, ăn xong anh dẫn em đi xem một thứ."

"Ừ." Mục Uyển ngồi dậy.

Hạng Thịnh Duật nhìn về phía cô: "Chân xác định không sao chứ?"

Mục Uyển gật đầu: "Không sao."

Hai người liền đi ra.

Sở Giản dã chuẩn bị sẵn chậu nước, đặt ở cạnh sofa.

"Ăn cơm đã." Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Giản nói.

"Vậy, còn rửa chân nữa không?" Sở Giản có chút uất ức hỏi.

"Ăn xong mới rửa." Hạng Thịnh Duật nói thẳng.

Sở Nguyên nhìn về phía Mục Uyển, bắt gặp ánh mắt của Mục Uyển đang nhìn lại, vội vàng lảng tránh, đầu óc buồn bực đi ra ngoài.

"Đã chuẩn bị bữa tối cho Lã Bá Vĩ rồi chứ?" Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật không vui, rũ mắt xuống: "Em rất quan tâm anh ta?"

"Anh ta là thuộc hạ của tôi, tốn bao nhiêu tiền như vậy đương nhiên phải quan tâm."

"Đã chuẩn bị rồi, anh ta là một người thông minh." Hạng Thịnh Duật nói, cầm điện thoại lên chơi một ván nữa.

Mục Uyển đảo mắt nhìn quanh: “Cô bạn gái kia của anh đâu?"

Hạng Thịnh Duật dừng tay lại.

Cô mà không hỏi, anh liền quên Tư Ôn còn đang ở bên ngoài.

Sở Giản chuẩn bị xong đi tới.

Hạng Thịnh Duật không muốn bản thân trông như kẻ vô tâm, đặc biệt là trong chuyện đối xử với phụ nữ, liền bảo với Sở Giản: "Có thể để Tư Ôn quay về, tối nay cho cô ấy nghỉ ngơi.”

"Vâng." Sở Giản gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài.

Mục Uyển ăn rất nhiều, tất cả đồ ăn Hạng Thịnh Duật chuẩn bị đều được cô ăn sạch sẽ.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô một cái, rồi lại nhìn một cái, mơ hồ cảm thấy cô có chút khang khác: "Phụ nữ đều giỏi thay đổi thế à?"

"Thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà." Mục Uyển ăn xong, cầm giấy lau tay: “Chúng ta bao giờ thì trở về?"

"Bây giờ đi. Phó Hâm Ưu đang chờ em tự chui đầu vào lưới. Tôi bảo Hoa Cẩm Vinh gửi cho em một phần văn kiện, đến phỏng vấn MXG, cũng phải gặp mặt Bộ ngoại giao của bên này. Như vậy, em vô duyên vô cớ bỏ việc, đến MXG liền học nghề thành tài rồi. Chỉ là, Lan Ninh phu nhân dù sao cũng là người đứng đầu của bên kia, chắc chắn sẽ hỏi em nhiều câu hỏi liên quan đến công việc." Hạng Thịnh Duật nói.

Cô biết anh có thể giải quyết được vấn đề này.

"Quốc gia này, tôi trước đó có tới rồi, khoáng sản của họ rất phong phú, có đến mấy loại nguyên liệu quý hiếm nằm trong top 10 trên thế giới. Chúng ta có thể tới thuận tiện đàm phán luôn. Nếu thành, cũng coi như chống đỡ được." Mục Uyển nghiêm túc nói.

"Nếu như sau khi đàm phán xong mới về, vậy em phải mất mấy ngày, tôi ngày mai sẽ về trước." Hạng Thịnh Duật ôm lấy cô, nói vẻ thăm dò.

"Hai ta tách ra trở về, cũng tốt." Mục Uyển rủ mắt xuống trả lời.

"Ha." Hạng Thịnh Duật cười khẽ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Mục Uyển không rõ anh đang nghĩ gì, nhưng âm thanh kia mang theo ý châm chọc liền có thể hiểu được.

Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Anh muốn tôi trở về cũng với anh?"

Hạng Thịnh Duật dựa vào ghế, vừa bướng bỉnh vừa lười biếng: "Làm người phụ nữ của anh tuyệt đối dễ dàng hơn làm chiến sỹ nhiều."

Mục Uyển cười: "Người phụ nữ của anh là một chiến binh cũng sẽ khiến anh nhẹ nhõm hơn nhiều."

Hạng Thịnh Duật nắm lấy cằm cô, áp mặt lại rồi nheo mắt cảnh cáo: "Quá hiếu thắng, dã tâm quá lớn không phải tốt lành gì. Lan Ninh phu nhân không chứa nổi em, e rằng còn có rất nhiều thế lực khác cũng không tha cho em vì em động vào miếng bánh ngọt của họ."

Mục Uyển gỡ tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh, còn có vài phần kiêu ngạo: “Những miếng bánh đó đều là của anh, tôi làm người phụ nữ của anh, tương lai là hoàng hậu của anh, tôi động vào một chút thì có sao?"

Hạng Thịnh Duật rất thích mấy câu cô vừa nói.

Anh thích sự cuồng vọng, sự tự tin, lòng tự phụ, những tính toán kĩ lưỡng của cô rất giống với tính cách của anh.

"Được, anh giúp em. Ngày mai em sẽ thấy được toàn bộ giao dịch về số lượng, chủng loại, kim ngạch giữa nước M và MXG. Chúng ta sẽ ra tay từ Ag." Hạng Thịnh Duật nói.

"Bạc? Công dụng của nó chắc không lớn vậy chứ?" Mục Uyển lo lắng nói.

"Các ion bạc và các hợp chất chứa bạc có thể tiêu diệt hoặc ức chế vi khuẩn, vi rút, tảo và nấm. Nó cũng có tác dụng chống bệnh, có thể được sử dụng trong y học và có thể được sử dụng làm dây hiệu suất cao. Mấu chốt là có thể dùng để chế tạo trang sức, dụng cụ cao cấp. Nhà họ Hạng bọn anh có thể mở các xí nghiệp có thể khai thác triệt để, chỉ có lợi chứ không hại." Hạng Thịnh Duật tự tin nói.

"Được, vậy tôi sẽ dốc hết sức cùng bọn họ đàm phán."

"Cục trưởng cục tài nguyên là Thomas, thích rượu, thích mỹ nhân, còn thích nền văn minh Maya. Nếu đàm phán không được, có thể chuẩn bị thủ đoạn đặc biệt." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.

"Tôi không muốn làm tổn hại người khác."

Hạng Thịnh Duật đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Cô gái ngốc! Trên núi có thổ phỉ, em nắm tính mạng của anh ta trong tay, nhưng vì nhân từ không muốn làm hại nên thả anh ta đi. Đổi lại anh ta ra ngoài giết chết cả một thôn. Vậy em nói xem, em là người tốt hay là tội nhân?"

Câu chuyện này, cô đã từng nghe kể qua.

"Em có thể nhân từ với người tốt, còn kẻ xấu thì cứ mạnh tay chém xuống không cần thương hại, cũng không cần thông cảm, cùng lắm thì chiếu cố cho người thân vô tội của kẻ xấu đó. Nhưng em phải tin rằng, em làm những chuyện này là đúng đắn, nếu không em sẽ bị thế giới tâm linh của chính em dày vò, tra tấn khiến em rơi vào Địa ngục vô biên." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển giơ nắm đấm lên: "Anh ban đầu làm giả video của tôi, cũng cảm thấy là mình làm đúng hả?"

Truyện convert hay : Vô Địch Phó Thôn Trưởng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio