CHƯƠNG 112: KHÔNG MUỐN SỐNG SAO? ĐƯỢC, TÔI SẼ CHƠI TỚI CÙNG
Bạch Nguyệt ra ngoài.
Tô Khánh Nam kéo tay lôi cô về phía xe của hắn.
Bạch Nguyệt bực mình hất tay Tô Khánh Nam ra, quát: "Tô Khánh Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì!"
"Là cô muốn làm gì mới phải, dạo này cô nhốt mình trong phòng đọc sách, bỏ hết chuyên ngành và nghề nghiệp của mình, là vì muốn đến viện kiểm sát, cô muốn thanh tra ai?" Tô Khánh Nam dò hỏi.
"Anh sợ cái gì, dù sao cũng không phải anh là được rồi, phải không?" Ánh mắt Bạch Nguyệt lạnh như băng.
"Không phải cô muốn thanh tra Tô Chung đấy chứ?"
Bạch Nguyệt quay mặt đi.
"Ha." Tô Khánh Nam cười khẽ, lười biếng dựa vào cửa xe: "Bạch Nguyệt, dã tâm của cô không nhỏ nhỉ. Nhưng mà, cô không biết bây giờ cô đang lấy trứng chọi đá sao? Tô Chung là người đứng đầu của ủy ban kiểm tra trung ương, một câu nói của ông ta có thể dồn cô vào chỗ chết. Còn nữa, cấp bậc của ông ta không phải một kiểm sát nhỏ nhoi ở địa phương như cô có thể thanh tra được. Cô đừng ngốc nữa. Tô Chung, Cố Thanh Hùng là hai ngọn núi lớn không thể lung lay." Tô Khánh Nam nhắc nhở.
"Tôi nghĩ tôi muốn làm gì không cần thiết phải báo cáo với anh." Bạch Nguyệt quay người định bỏ đi.
Tô Khánh Nam vòng tay qua gáy kéo cô đến trước mặt hắn, hôn thẳng lên môi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nổi giận tát một cái vào mặt Tô Khánh Nam.
"Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ thành công." Bạch Nguyệt tự tin nói, rồi đi về phía trước.
Tô Khánh Nam lau miệng, mắt nheo lại, mày cau chặt.
Dù chỉ vừa chạm vào môi Bạch Nguyệt, hắn cũng có thể cảm nhận được ham muốn mãnh liệt trong cơ thể.
Hắn muốn cô.
Bây giờ chẳng lẽ hắn chỉ có phản ứng sinh lý với Bạch Nguyệt?
Bạch Nguyệt đến viện kiểm sát, vào nhà vệ sinh thoa lại son môi.
Viện kiểm sát không có nhiều người, cục trưởng và cấp dưới giới thiệu cô, làm thủ tục nhận chức và tuyên thệ.
Bạch Nguyệt không lãng phí thời gian, đi thẳng đến phòng làm việc của cục trưởng.
"Sao vậy Bạch Nguyệt?" Cục trưởng khó hiểu nhìn cô.
"Tôi nhớ ủy ban kiểm tra trung ương có một quy định, chính là kiểm tra giám sát vượt thành phố, vượt tỉnh?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Vì đề phòng lãnh đạo địa phương bao che cho nhau, quả thực có quy định này." Cục trưởng gật đầu nói.
"Tôi muốn được điều đến thành phố Kim Dương." Bạch Nguyệt nói quả quyết.
Cục trưởng đánh giá Bạch Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Cô muốn đến thành phố Kim Dương như vậy có phải là có tin tức gì không?"
Bạch Nguyệt gật đầu: "Tôi có tin tức, nếu tôi đến thành phố Kim Dương có thể lập công thì cũng coi như là thành tích của cục trưởng, phải không?"
"Điều một người qua một tỉnh, thành phố khác giám sát không phải việc mình tôi nói là được. Tôi phải gửi đơn xin cấp trên, vả lại phải có lý do xác đáng, cô có thể cho tôi lý do này không?"
"Cục trưởng đưa đơn cho ai ạ? Tô Chung sao?" Bạch Nguyệt không rõ quy trình này lắm.
Chuyện này không cần phải gửi đơn cho phó tổng thống Tô, gửi cho vị chủ nhiệm chuyên môn phụ trách điều lệnh trong ủy ban kiểm tra trung ương là được."
"Ý cục trưởng là, chỉ vị chủ nhiệm kia phê duyệt là tôi có thể qua đó rồi phải không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Trên lý thuyết là vậy. Có điều ông ta ngang cấp với cha cô, chưa chắc đã nể mặt cha cô?" Những lời này của cục trưởng chứng tỏ ông ta đã biết thân phận của Bạch Nguyệt.
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại chút." Bạch Nguyệt gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.
Trước đây cô từng đọc một cuốn sách về một thanh niên bị một tảng đá to chặn lối đi. Anh ta đẩy, bẩy, đập thế nào cũng không dời được tảng đá đi.
Sau khi hết cách, anh ta bắt đầu nhờ người giúp đỡ.
Dưới sự trợ giúp của rất nhiều người, cuối cùng tảng đá cũng được di dời.
Khi bước vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra cách giải quyết, thì phải cố hết khả năng tìm người trợ giúp.
Có thể bạn không biết đối phương có giúp được gì hay không, thế nhưng ít nhất bạn đã lên tiếng chính là thêm một tia hy vọng.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.
Trước đó Tống Tâm Vân từng nói muốn bồi thường cho cô, nhưng cô từ chối.
Con người chính là như vậy, có đôi khi khí thế đứng trước hiện thực liền trở nên vô dụng, chẳng đáng để tâm.
Tống Tâm Vân nhận được điện thoại của Bạch Nguyệt thì rất kinh ngạc.
Dù sao Bạch Nguyệt cũng đã biến mất 2 tháng rồi.
Bà ta từng tìm người điều tra, Bạch Nguyệt đã vào nhà Hình Bắc Xuyên.
Bà ta hiểu Bạch Nguyệt có thân phận khác, là con gái của vợ trước của Hình Bắc Xuyên.
Bà ta cũng tiện tay điều tra quá khứ của Bạch Nguyệt.
"Chào cô." Tống Tâm Vân bình tĩnh chào hỏi.
"Bà từng nói nếu tôi cần sự giúp đỡ thì cứ tìm bà, những lời này có còn hiệu lực không?" Bạch Nguyệt không chắc chắn nên hỏi lại.
"Nếu thuộc phạm vi năng lực của tôi." Tống Tâm Vân hứa hẹn.
"Bây giờ tôi đang làm ở viện kiểm sát, tôi muốn được điều đến thanh tra thành phố Kim Dương, việc này cần thông qua chủ nhiệm chuyên môn phụ trách điều lệnh trong ủy ban kiểm tra trung ương, bà có thể giúp tôi đánh tiếng với ông ấy không?" Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
"Được, đây chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng gì, tôi sẽ xử lý. Chiều gọi điện cho cô sau." Tống Tâm Vân thoải mái đồng ý.
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt đang định cúp điện thoại thì Tống Tâm Vân vội vàng hỏi: "Cố Lăng Kiệt có liên lạc với cô không?"
Nghe thấy cái tên Cố Lăng Kiệt, lòng Bạch Nguyệt vẫn nhói đau, cô rũ mắt, lạnh lùng nói: "Anh ấy không thể biết cách liên lạc với tôi, bà Cố cứ yên tâm."
"Có lẽ nó biết chúng tôi bắt cóc cô, nên bây giờ rất lạnh nhạt với chúng tôi. Gọi điện thoại không nghe, cũng không về nhà, Thanh Hùng đến quân khu tìm nó, nó cũng không gặp. Tôi nghe nói thằng bé lại đi nhận nhiệm vụ nguy hiểm rồi, nó làm thế này là muốn giết bản thân đây mà." Tống Tâm Vân đau lòng nói.
Bạch Nguyệt càng xót xa trong lòng, cô nhắm mắt, nước mặt lặng lẽ chảy xuống gò má.
Nếu như trước khi cô trở nên mạnh mẽ lại nhận được tin tức Cố Lăng Kiệt đã chết, thì cô cũng sẽ không sống một mình nữa.
Anh là động lực để cô kiên cường, nỗ lực, bất chấp tất cả.
" Tôi không giúp gì được." Bạch Nguyệt vẫn nói bằng giọng lạnh nhạt, không có chút dao động: "Hơn nữa, tôi cũng không biết bà nói cho tôi những điều này là có ý gì."
"Xin lỗi, tôi lỡ lời. Bây giờ tôi sẽ gọi điện nhờ người giúp cô ngay, liên lạc với cô sau."
Tống Tâm Vân vừa dứt lời thì Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Bà ta hơi giật mình, những nghĩ cũng phải, bà ta làm tổn thương con gái người ta sâu sắc như vậy, bây giờ còn hy vọng Bạch Nguyệt làm gì chứ?
Tống Tâm Vân làm việc cũng khá đáng tin.
11 giờ trưa, Bạch Nguyệt nhận được điện thoại của Tống Tâm Vân.
"Bên bọn họ đã đồng ý rồi, cô cứ bảo cục trưởng chỗ cô gửi đơn lên, hôm nay sẽ được phê duyệt, ngày mai cô có thể tới viện kiểm sát của thành phổ Kim Dương rồi." Tống Tâm Vân mỉm cười nói.
"Cảm ơn." Bạch Nguyệt vẫn lạnh nhạt như trước.
Cô cúp điện thoại rồi đi thẳng đến phòng làm việc của cục trưởng.
"Cục trưởng, bên trên đã đồng ý rồi, ông có thể gửi đơn lên." Bạch Nguyệt nói với giọng trần thuật.
Cục trưởng không cho rằng năng lực của Hình Bắc Xuyên có thể khiến cho cấp trên hỗ trợ nhanh như vậy. Thế lực đằng sau Bạch Nguyệt này chắc chắn còn mạnh hơn cả Hình Bắc Xuyên.
Ông ta cũng không muốn đắc tội với Bạch Nguyệt, sợ bị hủy tiền đồ tương lai, bèn lập tức gửi đơn lên.
"Tôi đã liên hệ với cục trưởng bên thành phố Kim Dương rồi, bây giờ tôi sẽ bảo người đặt vé máy bay cho cô, ngày mai bên họ sẽ có người đón tiếp cô. Có việc gì cô cứ báo cáo, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp với công việc của cô." Cục trưởng vô cùng khách sáo.
Bạch Nguyệt gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.
Cô lại thuận lợi đi được bước thứ hai rồi.
Sau này, mỗi một bước đi, cô đều sẽ tiến về phía Cố Lăng Kiệt, càng lúc càng gần!
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y