CHƯƠNG 1120: EM MUỐN CHẶN SỐ ANH?
“Chặn số sao?” Hình Thiên cười hỏi.
Mục Uyển biết rõ giọng cười này của Hình Thiên đều là khi anh ta không được vui. Giọng cười ấy còn mang theo sự chế nhạo, hoặc là sự tự ti. Quả là âm thanh có thể chạm đến trái tim con người.
“Bởi vì anh không thể giúp em được phong làm phu nhân An Ninh nên em chặn anh?” Hình Thiên vừa cười vừa hỏi.
Mục Uyển cảm thấy bị tổn thương. Khi cô lấy Hình Thiên không phải vì thân phận địa vị của anh ấy, mà là vì cô muốn trốn tránh cuộc sống lúc bấy giờ. Hơn nữa, cô muốn đả kích những người coi thường cô như Lục Bác Lâm, Hạng Kim Thu hay Hạng Thịnh Duật. Khi cô ở bên cạnh anh, ngày nào Mục Uyển cũng tự nhắc nhở bản thân là không được gây phiền phức cho Hình Thiên chứ chưa từng nghĩ tới việc sẽ lợi dụng anh để mưu cầu cho bản thân. Mục Uyển của trước đây không hề quan tâm đến danh vọng địa vị. Thứ mà cô mong muốn là người mà cô yêu luôn bình an mạnh khỏe.
Từ lúc nào mà cô ấy lại thay đổi như vậy chứ? Mục Uyển của lúc này rất nhỏ bé, nhỏ bé và yếu đuối tới mức bất cứ ai cũng có thể chà đạp, làm tổn thương lòng tự trọng và xúc phạm cơ thể cũng như tâm hồn cô.
Mục Uyển muốn thay đổi, cô muốn trở thành một con người quyền lực và mạnh mẽ. Cô muốn mạnh mẽ và cứng rắn để bảo vệ được người mà cô muốn. Có như vậy cô mới có thể sống thật với bản thân.
Phu nhân An Ninh? Ha! Nếu như từ đầu không hy vọng thì đã không thất vọng như bây giờ. Nếu như người phản bội cô là Hạng Thịnh Duật thì Mục Uyển sẽ không cảm thấy tổn thương. Thế ]nhưng người làm cô đau lòng lại là anh ấy – Hình Thiên!
Cô biết rằng tâm trạng của bản thân rất rối bời, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được bản thân. Nếu như anh ấy muốn ghét bỏ thì cứ việc, không sao hết! Mục Uyển cũng không muốn vì có được sự thiện cảm của Hình Thiên mà phải kìm nén, hạ thấp bản thân.
Mục Uyển cắn môi nói: “Đúng vậy, tôi chính là loại người vì lợi ích mà không màng đến tình nghĩa. Vì địa vị của anh mà tôi có thể từ bỏ người đàn ông mà bản thân đã từng yêu thương, còn việc gì mà tôi không thể làm ra nữa chứ? Bây giờ anh nhìn ra vẫn chưa muộn.”
Hình Thiên im lặng nhìn cô qua màn hình.
Mục Uyển biết Hình Thiên đang nhìn mình, cô không những không né tránh mà còn tỏ ra thản nhiên.
Hai người im lặng một hồi lâu.
Mục Uyển: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Nói rôi cô tắt máy. Xong cô đưa mắt nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh đã hài lòng chưa?”
“Em tự cảm thấy hài lòng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Mục Uyển cười đáp: “Hài lòng. Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Không đợi Hạng Thịnh Duật lên tiếng, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại. Rồi nước mắt Mục Uyển trào ra, nhưng một khi đã khóc thì cô lại càng cảm thấy đau buồn và trở nên kích động hơn một chút. Càng khóc cô càng cảm thấy tủi thân, càng khóc, cô lại cảm thấy như có thứ gì đó đang bóp chặt trái tim cô.
Từ giờ trở đi có lẽ cô sẽ phải sống một cuộc sống đơn độc và tẻ nhạt. Cô tự sinh tự diệt, tâm hồn cô sẽ dần bị bào mòn và tình yêu sẽ dần cạn kiệt rồi biến mất. Sau cùng cô sẽ sống với thể xác bên ngoài đã bị vắt kiệt.
“Cộc cộc cộc” – tiếng gõ cửa vang lên.
“Đừng vào.” Mục Uyển nói.
“Cạch” một tiếng, Hạng Thịnh Duật mở cửa ra. Lúc đó, mắt của Mục Uyển vẫn còn đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa kịp lau sạch. Cô vừa muốn tức giận, lại vừa buồn nôn. Những biểu hiện này cho thấy cô đang cảm thấy tổn thương và đau khổ.
Hạng Thịnh Duật thấy vậy liền nói: “Đang khóc gì vậy, nước tiểu đang chảy ra từ mắt em sao?”
“Nước tiểu chỉ có chảy từ mắt anh ra.” Mục Uyển rửa mặt.
Hạng Thịnh Duật bước đến phía sau Mục Uyển, anh đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng. Người đàn ông kiêu ngạo này lại kiềm nén sự tức giận mà nói: “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng em rơi nước mắt vì hắn ta.”
Mục Uyển đáp trả: “Em không khóc vì anh ta.”
“Không phải vì hắn ta thì vì ai?” Hạng Thịnh Duật không tin.
“Vì chính bản thân em.” Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật nói.
Thực chất, Mục Uyển hiểu rõ Hạng Thịnh Duật không hề có lòng với cô, anh ta sẽ không lấy cô. Và kể cả có lấy thì cũng sẽ không yêu thương thật lòng, chỉ là do anh ta muốn thỏa mãn khao khát khống chế của anh ta, và rồi cô cũng giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, mất hết đi tự do để rồi chết dần chết mòn.
Hạng Thịnh Duật hôn lên mặt cô, Mục Uyển không có phản ứng gì.
Hạng Thịnh Duật không nói, một lát sau anh ta mới lên tiếng: “Em đóng giả người chết cũng giống thật.”
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm, Hạng Thịnh Duật không phải là người keo kiệt, ngược lại anh ta là người hào phóng. Để giúp cô có thể trở thành phu nhân An Ninh, anh ta đã gửi đi hàng vạn khẩu súng vô giá. Anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều. Chỉ là Mục Uyển đã nói một câu khiến Hạng Thịnh Duật cảm thấy không vui, nhưng cô lại không hề nhận ra điều đó.
Giống như bây giờ, khi anh bước vào cô không đuổi anh đi là đã rất khách khí. Khi Hạng Thịnh Duật hôn cô, Mục Uyển không có phản ứng gì, chính điều này đã khiến anh ta khó chịu.
Mục Uyển thất thần nói: “Cảm ơn, anh quá khen rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhìn cô một lượt rồi buông Mục Uyển ra, đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mỗi lần anh ta đi như vậy, Mục Uyển lại phải đến nịnh nọt anh.
Hạng Thịnh Duật ngồi trên ghế sô pha đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Mục Uyển từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Hạng Thịnh Duật vẫn chưa rời đi. Cô cảm thấy mệt nên đã đi năm nghỉ một lát.
Từ lúc Mục Uyển ra ngoài, Hạng Thịnh Duật đã để mắt tới cô, anh ta mong muốn cô có thể nói gì đó với anh. Nhưng kết quả thì lại hoàn toàn ngược lại, nửa tiếng sau, không những không nói câu gì mà cô còn đi ngủ. Anh ta đang tức giận mà cô vẫn còn ngủ được.!
Hạng Thịnh Duật thực sự tức giận, anh ta vứt điện thoại xuống ghế sô pha rồi đi đến chỗ Mục Uyển nhìn cô chằm chằm.
Mục Uyển vẫn ngủ say, Hạng Thịnh Duật liền hôn cô một cách đấy mạnh mẽ. Mục Uyển mở tròn mắt, nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn không dừng lại, hơn nữa còn cởi đồ của Mục Uyển….
Nửa tiếng trôi qua.
Hạng Thịnh Duật đang ở trong phòng tắm, còn Mục Uyển thì vẫn nằm trên giường, cô bị đau người nên không muốn dậy.
Hạng Thịnh Duật từ phòng tắm đi ra, thấy Mục Uyển vẫn chưa dậy liền nói: “Không ngồi dậy được?”
Mục Uyển mệt tới mức không muốn đoái hoài đến anh ta nữa, cô thầm nghĩ chẳng phải chuyến bay lúc 8 giờ vậy tại sao anh ta vẫn chưa đi?
“Không nói được nữa luôn ư.” Hạng Thịnh Duật có chút giận dữ.
Mục Uyển: “…”
Trong lòng cô lúc này rất rối, cảm giác như không thể nói được gì nữa. Hạng Thịnh Duật đã lợi dụng cô mà vẫn còn đả kích cô sao.
“Giúp em chuẩn bị nước tắm được không?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhướn mày.
Mục Uyển nghĩ rằng anh ta sẽ còn nói mấy câu đả kích cô nữa, thế nhưng ngược lại. Hạng Thịnh Duật không nói gì, anh ta vui vẻ đi vào phòng tắm giúp Mục Uyển chuẩn bị nước.
Truyện convert hay : Manh Thê Ngọt Ngào: Lệ Thiếu, Làm Càn Sủng