CHƯƠNG 1125: ĐANG TRÊN ĐƯỜNG VỀ
“Hình Thiên, tôi...”
“Mục Uyển.” Hình Thiên ngắt lời cô. “Giờ anh đang trên đường trở về.”
“Sao?” Mục Uyển không hiểu ý anh.
“Anh nghĩ đi nghĩ lại, anh hối hận rồi, xin lỗi em.” Hình Thiên nói hối lỗi.
Đầu óc Mục Uyển trống rỗng, cô dừng một lúc lâu: “Ý anh là, những gì anh nói với em lúc đó đều không tính, phải không?”
“Xin lỗi.” Hình Thiên hạ giọng.
“Anh chạy tới đây trêu chọc tôi, vẽ ra một viễn cảnh tương lai vô cùng tốt đẹp, nghe như trong mơ vậy, giờ anh nói với tôi, thật xin lỗi?” Mục Uyển hơi mất bình tĩnh.
Quan trọng là cô còn thật sự ngây ngốc đứng ở cửa sổ hai tiếng đồng hồ, đắn đo, do dự, suy nghĩ nát óc, chờ cô thật vất vả gom dũng khí muốn đi cùng anh, anh lại nói với cô, anh hối hận rồi!!
“Anh biết bây giờ em rất tức giận, có thể cả đời này cũng không thể tha thứ cho anh, nhưng anh rất xin lỗi, đây là quyết định bây giờ của anh.” Hình Thiên vẫn lặp lại câu nói kia: “Thật xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi em, xin lỗi.’
Anh nói ba lần liên tục.
Mục Uyển cảm thấy một cơn lốc xoáy xuất hiện trong ngực cô, lao thẳng lên đầu, không ngừng bành trướng, sắp sửa nuốt hết lý trí của cô.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Mục Uyển nói đầy kiên quyết, trực tiếp cúp máy.
Thì ra tổn thương trong tình cảm có thể khiến con người ta sinh căm ghét cùng thù hận, loại cảm giác này khiến cô buồn bực, cáu bẳn, tức giận, muốn tát cho Hình Thiên hai cái tát.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu, chạy tới nói mình tin tưởng anh, giao cho anh hết thảy.
Lúc cô buông xuống gánh nặng cùng đề phòng, anh lại nói, thật xin lỗi, anh hối hận rồi.
Mục Uyển cảm giác mình bị nổ tan xác.
Cho người ta hy vọng, lại làm người ta tuyệt vọng, đúng là khốn nạn.
Quầy bar có rượu, cô lấy ra, tu ừng ực...
Cô cũng không biết mình uống bao lâu rồi, say như chết nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đi vào trong phòng.
Cô cũng không rõ là nam hay nữ.
Người kia ngồi đầu giường: “Em lại đau lòng chuyện gì, uống say như thế, đầu óc hỏng rồi à?”
Mục Uyển chỉ trái tim mình: “Nơi này... hỏng rồi.”
“Hỏng thì moi ra, thay một cái mới vào.” Người kia ngông cuồng nói.
“Được nha, anh giúp tôi moi ra, thay một cái mới đi.” Mục Uyển chân thành nói.
“Tôi thấy em hết thuốc chữa rồi.” Người kia đứng lên.
Mục Uyển túm tay anh ta.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt vô cảm.
“Giúp tôi moi ra.” Mục Uyển yêu cầu.
“Moi ra thì em toi đời rồi, tôi nói em bị ngu à, vì Hình Thiên mà thành ra như vậy, đáng sao? Cũng chỉ là hai cái chân một cái miệng, trông hơi đẹp trai một chút thôi, em còn liều mạng như vậy, đáng lắm sao?”
Mục Uyển cau mày, hất tay anh ra ra, ghét bỏ: “Giọng điệu của anh y hệt Hạng Thịnh Duật.”
Hạng Thịnh Duật giữ chặt mặt cô, dí sát về phía mình: “Mệt cho tôi lo lắng quay lại tìm em, vẻ mặt ghét bỏ của em là sao hả?”
Mục Uyển bị anh ta nhéo đau, đánh lên tay anh ta cũng không kéo ra được, bực mình cấu véo.
Hạng Thịnh Duật buông tay, nhìn trên mu bàn tay mình là dấu móng tay hình trăng non của cô.
“Mục Uyển, em quá vô dụng, ai tổn thương em chứ, em tổn thương người khác thì có, tự mình vùi đầu ở khách sạn uống đến mức bố mình cũng chẳng nhận ra, em có ý gì hả?” Hạng Thịnh Duật không vui nói.
Mục Uyển cau mày: “Anh là ba tôi hả? Không phải là ông ấy chết rồi à?”
“Tôi là đại gia của em.” Hạng Thịnh Duật bóc một viên thuốc, nhét vào miệng cô.
Mục Uyển nhè ra: “Anh cho tôi uống cái gì ấy!!”
“Thuốc giải rượu, đồ ngốc.” Hạng Thịnh Duật lại bóc hai viên.
“Nước.” Mục Uyển nhắc nhở.
Cô mới nói một chữ đã bị Hạng Thịnh Duật nhét hai viên thuốc vào miệng, anh lấp kín môi cô...
Hôm sau, Mục Uyển ngủ thẳng đến tự tỉnh, cô ngồi dậy, đau đầu, mở điện thoại ra nhìn đã mười một giờ.
Nữa đêm hôm qua cô uống nhiều rượu quá, hình như mơ mơ màng màng thấy một người.
Ngoài cô ra, trong phòng không có dấu vết của bất cứ ai, chắc do cô nằm mơ.
Cô rời giường, vào toilet tắm rửa.
Trong đầu nhớ lại lời nói của Hình Thiên, cô ảm đạm nhìn về phía trước.
Có lẽ đây là ý trời, không cần cô lựa chọn, ông trời đã sắp xếp giúp cô rồi.
Mục Uyển tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, cô cũng không vội hẹn Thomas, nghiêm túc trang điểm tỉ mỉ.
Gần mười hai giờ mới ra khỏi phòng.
Lã Bá Vĩ chờ ở cửa: “Phu nhân.”
“Gọi An Kỳ, chúng ta đi ăn cơm đã.” Mục Uyển nói.
“Không hẹn ngày gặp Thomas sao?” Lã Bá Vĩ nhắc nhở.
“Ăn cơm trước. Cơm nước xong thì hẹn buổi tối, không vội, thời gian dư dả, chiều nay tôi muốn đi một nơi.” Mục Uyển lạnh nhạt nói.
“Được.” Lã Bá Vĩ gọi điện cho An Kỳ.
Bọn họ mới xuống tầng dưới, Sở Giản đã đi tới, ngăn trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển tò mò nhìn anh ta: “Không phải là anh về cùng Hạng Thịnh Duật rồi à?”
Sắc mặt Sở Giản rất khó coi: “Chỉ có ngài ấy đi về, đây là đồ ngài ấy bảo tôi giao cho cô, bảo cô đừng có làm mất, nếu mất cô sẽ phải bồi thường.”
Sở Giản nói xong, đưa hộp trang sức cho Mục Uyển.
Mục Uyển mở ra xem, là vòng cổ Hạng Thịnh Duật đưa cô lần trước, sau khi tân trang trở nên rất đẹp.
Cô do dự nên nhận hay không.
Cái này rất đắt, nếu làm mất cô cũng sẽ đau lòng.
Nhưng nếu không nhận, với tính cách Hạng Thịnh Duật, không chừng lại tức giận, thay đổi đủ cách để tra tấn cô, cuối cùng vẫn phải làm theo ý anh ta.
“Không muốn à?” Giọng điệu Sở Giản đầy châm chọc: “Rất nhiều người ao ước thứ này, chỉ cần một phút thôi cũng được, bọn họ sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Mục Uyển cảm nhận được sự bất mãn của Sở Giản: “Mỗi người mong muốn một thứ khác nhau, cho dù giá trị của những thứ đó cũng khác nhau, có lẽ đồ vật mà anh mong muốn vào mắt tôi lại chẳng đáng một đồng , vì vậy đừng có mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu quái gở ấy.”
“Thứ không đáng một đồng trong mắt cô là tình cảm của ngài ấy với cô đi.” Giọng Sở Giản lạnh hơn.
“Anh đoán thế nào cũng được, đấy là chuyện của anh, giờ anh có thể biến khỏi tầm mắt của tôi được rồi.” Giọng Mục Uyển còn lạnh hơn.
Sở giản bực bội: “Nếu cô cho rằng Hình Thiên sẽ cưới mình thì chết tâm đi, tôi mới nhận được tin, anh ta rất có thể sẽ cưới con gái Hoa Cẩm Vinh. Con gái Hoa Cẩm Vinh thì tốt rồi, lễ nghĩa vẹn toàn, sinh ra đã phú quý, chưa từng ô uế, là một cô công chúa thực sự, còn trẻ trung xinh đẹp hơn cô nhiều. Hình Thiên vốn không cần cô.”
Ánh mắt Mục Uyển tối lại: “Hình Thiên muốn cưới con gái Hoa Cẩm Vinh?”
“Ngài ấy sẽ không để anh ta làm được.” Sở Giản quay người, đi ra bên ngoài.
Mục Uyển trầm mặc, không nói câu nào ngồi lên xe mà Lã Bá Vĩ chuẩn bị.
Lữ Bã Vĩ nhìn Mục Uyển đầy lo lắng: “Hoa Cẩm Vinh rất cưng chiều cô con gái này, ông ta sẽ không để con gái gả cho Hình Thiên. Chuyện này, có chút kỳ quặc.”
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Cuồng Long Chiến Thần