Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1130: tướng ở bên ngoài không nhất thiết chấp hành qu n lệnh, tạm biệt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1130: TƯỚNG Ở BÊN NGOÀI KHÔNG NHẤT THIẾT CHẤP HÀNH QU N LỆNH, TẠM BIỆT!

An Kỳ nở nụ tươi cười: “Được rồi.”

“Đi nghỉ ngơi cả đi.” Mục Uyển nói xong, rồi chậm rãi đóng cửa lại, cô đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe đông đúc dưới lầu.

Thực ra, xa như thế, tối đến vậy, mắt thường vốn chẳng thể thấy gì nhiều. Cảm nhận được nhiều nhất chính là ánh đèn xe vội vã đi qua.

Chẳng hay những người trong xe đang bận bịu việc gì, là về nhà, hay là ra ngoài dạo chơi, là vương vấn trong lòng, hay giống như những cái xác không hồn đang lừa lọc cùng xã giao.

Bây giờ cô ngoài việc dũng cảm tiến về phía trước cũng đã không còn bất cứ đường lui nào, cô cũng chẳng muốn bước lùi về sau nữa.

Cô cầm điện thoại lên, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lẽo, kéo số điện thoại của Hình Thiên vào danh sách đen.

Trong lòng dường như đã buông bỏ được tảng đá nặng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô thả điện thoại lên trên giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong xuôi, nằm trên giường, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Cả đêm cô trằn trọc mơ màng, ngủ cũng không yên giấc.

Sáng sớm, nhận thấy ga giường ẩm ướt khác thường, bụng cũng đau nhức, cô đến tháng rồi.

Cô mở cửa, An Kỳ trông chừng phía ngoài.

“An Kỳ, tôi đến ngày đó đó rồi, cô xuống trung tâm thương mại mua hộ tôi ít đồ được không?” Mục Uyển hỏi.

“Tất nhiên, giờ tôi đi mua ngay.”

“Đợi đã.” Mục Uyển đưa tiền cho cô ấy: “Làm phiền rồi.”

“Phiền gì đâu, nên làm mà.” An Kỳ xuống trung tâm thương mại mua đồ.

Mục Uyển quay trở lại phòng, liếc nhìn thời gian một chút, vẫn chưa đến sáu giờ, nước M chắc đang là nửa đêm, trong mắt xẹt qua một tia gian trá.

Cô lấy điện thoại gọi cho Hạng Thịnh Duật.

Sau năm tiếng “tút”, đầu dây bên Hạng Thịnh Duật nhấc máy, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh hẳn, cùng với sự tức giận vì ngái ngủ: “Nếu như em không có việc gì quan trọng, biết nửa đêm gọi cho anh sẽ có hậu quả gì không?”

“Dì cả em đến rồi.” Mục Uyển nói.

“Dì cả? Em nói đến dì Hạng Tuyết Vi ấy hả? Em với bà ta có liên lạc?” Hạng Thịnh Duật nghi hoặc hỏi, ngồi bật dậy trên giường, lông mày nhướn cao.

“Không phải là dì cả thật, là kinh nguyệt.” Mục Uyển đáp.

Hạng Thịnh Duật khựng lại: “Kinh nguyệt em không bình thường, anh có nói qua với bác sĩ rồi, chờ sau khi em quay trở lại liền điều trị, đến rồi thì tốt, em bị đau bụng hay còn có biểu hiện gì đặc biệt khác?”

“Đau bụng, nhớ anh.” Mục Uyển mặt không chút biểu cảm nói.

Hạng Thịnh Duật trầm lặng, mắt ánh lên vẻ dao động, dựa vào thành giường, biểu cảm trên gương mặt cũng dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều “Khi nào thì em trở về?”

“Ngày mai, em không thích đi bằng máy bay, ngồi lâu chết đi được, chân sẽ bị phù thũng đó.” Mục Uyển thở dài một hơi.

“Đi bằng đường thủy cũng được, mất hơn hai ngày, em có say sóng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Hồi trước em hay ra biển chơi, chắc là không say sóng đâu, trước đó ngồi thuyền đi ngắm cảnh cũng không bị làm sao.”

“Ngày mai anh sẽ cho người thu xếp, em đi tàu về đây.” Hạng Thịnh Duật bảo.

“Được, lúc em về, muốn anh đến đón.” Mục Uyển giãi bày.

Khóe miệng Hạng Thịnh Duật cong lên, mắt sáng rỡ lấp lánh: “Lại nghĩ ra trò gì rồi.”

Mục Uyển tựa trên sofa, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt: “Anh không dám đến thì thôi.”

“Ha.” Hạng Thịnh Duật bật ra một tiếng cười nhạo: “Dạo này ngứa đòn à? Tưởng đùa thế là hay?”

“Bảo anh đến đón em, anh lại cho rằng em đang đùa? Hay là bảo anh lấy em, anh tưởng em đùa?” Mục Uyển hỏi vặn, giọng điệu ranh ma quỷ quái.

“Anh cho em đùa, chỉ có điều, đùa với lửa thì em có can đảm chịu trách nhiệm dập tắt hay không?”

“Từ trước em đã bị anh dọa rồi, anh cảm thấy em có can đảm đấy không?” Mục Uyển hỏi vặn lại.

“Không cần biết em có cái gan đấy không, nếu đã bắt đầu chủ động trêu ghẹo tôi, thì anh không có dự định để cho em rút lui đâu.” Hạng Thịnh Duật quả quyết.

“Hình Thiên vốn dĩ muốn em cùng rời đi với anh ấy, rồi tự nhiên lại hối hận, trong cái ‘tự nhiên hối hận’ này, anh ta làm ảnh hưởng lên đến bao nhiêu?”

“Anh sẽ không để cho việc nằm ngoài dự liệu của anh xảy ra, anh thích cảm giác nắm trong tay tất thảy, chắc em phải hiểu rất rõ tính khí anh, về phần lên đến bao nhiêu, bao nhiêu cũng chỉ chứng minh được Hình Thiên vô dụng.” Hạng Thịnh Duật kiêu ngạo nói.

“Chiếm giang sơn thì dễ mà bảo vệ giang sơn khó, đợi sau khi anh có được giang sơn rồi, anh sẽ hiểu được lý lẽ mà em nói. Có tài hay vô dụng, đến cuối cùng có ai mà biết được, anh cảm thấy Thẩm Thiên Dũng có năng lực hay không?” Mục Uyển hỏi.

Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật lạnh nhạt lại: “Nửa đêm canh ba em gọi điện thoại cho anh, là để chứng minh với tôi Hình Thiên không phải kẻ bất tài?”

“Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng, nếu anh đã không muốn nghe thì em không nói nữa, em cúp máy đây, đau bụng, không có sức nói chuyện.” Mục Uyển nói rồi, không đợi Hạng Thịnh Duật trả lời, thẳng tay cúp máy.

Cô vừa ngắt điện thoại thì Hạng Thịnh Duật gọi lại.

Mục Uyển nhấc máy.

“Em thử cúp điện thoại trước anh lần nữa xem?” Hạng Thịnh Duật cảnh cáo.

Trong mắt Mục Uyển, một luồng sáng trong suốt lấp lánh lưu động: “Tướng ở bên ngoài, không nhất thiết chấp hành quân lệnh, câu này anh nghe qua chưa?”

Mục Uyển dứt câu, nhoẻn miệng cười tươi, lại trực tiếp cúp điện thoại.

Cô có thể tưởng tượng ra đầu dây bên kia, Hạng Thịnh Duật khẳng định đang tức giận đùng đùng.

Chuông cửa vang lên.

Mục Uyển xoay người, đi ra mở cửa.

“Phu nhân, tôi đã mua đồ rồi, tôi còn mua thêm nước gừng đường đỏ, cô uống rồi nghỉ ngơi cho khỏe, đến tám giờ, người của chúng ta sẽ gửi clip cho Thomas, mọi việc cứ giao hết cho chúng tôi là được, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.” An Kỳ quả quyết nói.

“Mọi người vất vả rồi. Còn nữa, sau này thực sự không cần trông chừng trước cửa phòng tôi đâu. Nếu như đối phương đông người, một hai người các cô cũng chẳng có tác dụng gì.

An Kỳ nhìn xoáy sâu vào Mục Uyển: “Lã Bá Vĩ đã đưa bản thỏa thuận cho tôi rồi, cô không giống những người khác, cô, không có*.”

Mục Uyển nhoẻn cười: “Tôi có*, chỉ có điều, * của tôi bị tôi giấu kín rồi.”

“Cô quá lương thiện, tôi không biết rằng đây là chuyện tốt hay xấu?” An Kỳ lo lắng.

“Bất luận tốt hay xấu, con người chúng ta không thể đấu với trời được. Hết thảy những việc tôi làm, là sống một ngày, làm một việc. Thôi được rồi, tất cả thuận theo ý trời, cô nghỉ ngơi đi, con gái vẫn nên ngủ nhiều chút, mới xinh đẹp được.” Mục Uyển đón lấy túi nilon từ tay An Kỳ.

“Vâng, cảm ơn phu nhân.”

Mục Uyển khe khẽ mỉm cười, đóng cửa lại.

Cô tắm rửa, giặt quần áo, thay đồ sạch sẽ, uống nước đường đỏ, bụng đau âm ỉ, nằm trên giường tùy ý xem TV.

Chẳng biết đã xem bao lâu, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cô bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn thấy Thomas gọi tới, liền nghe máy.

“Mục Uyển, cô có ý gì?” Đầu dây bên kia, Thomas tức giận.

“Ý gì là sao?” Mục Uyển thảnh thơi hỏi.

“Có người lấy clip uy hiếp tôi, bắt tôi làm theo điều khoản cô đưa ra, tôi vốn muốn đáp ứng, nhưng lại ghét nhất kẻ nào đe dọa mình. Thỏa thuận này không cần bàn nữa.”

Truyện convert hay : Chiến Thiếu, Một Sủng Rốt Cuộc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio