CHƯƠNG 1137: MỌI SỰ SẮP XẾP ĐỀU VÌ CÔ
“Tâm trạng không tốt hoặc cảm thấy uất ức, rời xa những thứ hoặc môi trường nảy sinh áp lực, tôi gọi đó là liệu pháp né tránh, hoặc trau dồi ý thức trách nhiệm và liên tục đặt mục tiêu cho cô ấy, tôi gọi đó là liệu pháp chuyển giao, đương nhiên cho dù là liệu pháp nào thì sự quan tâm của bạn bè, người thân, người yêu sẽ có ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là những người nhạy cảm.” Barney đề nghị.
Lã Bá Vĩ hiểu rõ: “Cảm ơn cậu.”
Barney mỉm cười: “Cảm ơn cái gì, nếu anh không cứu tôi, tôi đã sớm chết rồi, vậy tôi đi trước, có gì gọi điện sau.”
“Ừm.” Lã Bá Vĩ đáp, tiễn bạn đi ra ngoài cửa.
“Còn có, anh nên để cô ấy giao lưu bạn bè nhiều hơn. Thật ra trong lòng cô ấy khao khát được có bạn.” Barney nói.
Lã Bá Vĩ gật đầu: “Được.”
Tối nay, Mục Uyển ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến 8 giờ 20 sáng.
Cô đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài ăn sáng, gọi Lã Bá Vĩ và An Kỳ.
Lã Bá Vĩ thấy tâm trạng cô không tệ, mắt cong cong, cũng ăn nhiều hơn.
Barney quả nhiên lợi hại, người khác đều cảm thấy rất khó, nhưng trong lúc lơ đãng, cậu ta đã dựa theo tính cách khác nhau của những người khác nhau để họ phát tiết tâm trạng tiêu cực của mình.
“Sắc mặt phu nhân rất tốt.”An Kỳ khen ngợi.
Mục Uyển mỉm cười, lúc soi gương cô cũng cảm thấy sắc mặt mình tốt hơn nhiều.
Cô nói với Lã Bá Vĩ: “Bạn anh có gửi công thức phun sương kia cho anh không?”
“Cậu ấy gửi rồi, lát nữa tôi sẽ làm theo công thức phun sương của cậu ấy, cô yên tâm.” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp lại, thấy người đứng ở cửa thì ánh mắt hơi ảm đạm.
Sở Giản đi tới trước mặt Mục Uyển: “Phu nhân, chúng ta nên đi thôi.”
Mục Uyển giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng sau gặp nhau ở phòng khách.”
Sở Giản xoay người ngồi cách đó không xa, thủ hạ của anh ta bưng đồ ăn tới.
“Anh ta không thích cô à.”An Kỳ nói.
Mục Uyển mỉm cười, nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Giản: “Đâu chỉ không thích, mà là căm hận sâu đậm, dùng từ này để hình dung cũng không có gì quá đáng.”
“Trông thân thủ của anh ta cũng không tệ.”
“Có lẽ là vậy, trước đây thủ hạ của tôi từng đánh với thủ hạ của anh ta một lần, quả thực không cùng một cấp bậc, có lẽ thân thủ của anh ta sẽ cao hơn một chút.” Mục Uyển nói.
An Kỳ cắn một miếng chuối: “Có cơ hội tôi sẽ đấu với anh ta một trận, nếu đánh thắng, anh ta không khách khí với cô, tôi cũng sẽ không khách khí với anh ta.”
“Vậy nếu đánh không lại thì sao?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển cũng tò mò nhìn An Kỳ.
An Kỳ nở nụ cười: “Đánh không lại thì tôi sẽ âm thầm không khách khí với anh ta.”
Mục Uyển bị chọc cười, gõ vào đầu An Kỳ: “Cô rất hay pha trò.”
“Hết cách rồi, đây là kỹ năng sinh tồn.” An Kỳ nói, giơ tay ném vỏ chuối tiêu vào trong thùng rác bên bàn Sở Giản.
Sở Giản quét mắt nhìn An Kỳ, cảm thấy mình bị khiêu khích thì cầm một quả táo tùy ý ném, không chỉ ném vào trong thùng rác bên bàn Mục Uyển mà còn làm đổ thùng rác.
“Tôi thích tính cách này.”An Kỳ nói, mắt cô sáng lấp lánh khi bị khiêu khích, cầm một vỏ chuối khác ném vào thùng rác bên Sở Giản.
Sở Giản nhanh hơn một bước, đá văng thùng rác.
Vỏ chuối rơi xuống chân anh.
“Người này bị ngốc sao?”An Kỳ hỏi Mục Uyển.
“Đúng là không được thông minh cho lắm.” Mục Uyển không lạnh không nhạt nói.
Sở Giản: “…”
Anh không thích Mục Uyển, cũng không thích cô gái bên cạnh cô ta, hình như cô ta tên là An Kỳ thì phải, hừ!
Nửa tiếng sau, Mục Uyển lên thuyền, nó còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô, trên thuyền không chỉ có mình cô, hình như còn có một nhóm du khách nữa, điều này không phù hợp với tính cách Hạng Thịnh Duật.
Hơn nữa, những người này phải đi thành đoàn mới đúng chứ, xem ra đây không phải du khách bình thường.
“Bọn họ là ai?” Mục Uyển hỏi Sở Giản.
“Lát nữa cô sẽ biết.” Sở Giản lạnh nhạt nói, nhưng cảm thấy mình nên nói cho Mục Uyển biết, do đó anh đứng trước mặt cô im lặng 10 giây.
“Anh muốn nói gì thì nói đi, lề mề như vậy, có còn là đàn ông nữa không.”An Kỳ không nhịn được thúc giục.
Sở Giản nhướng mày: “Trên thuyền ngoài cô, người của cô, tôi, người của tôi và thuyền viên ra, còn có một nhóm người thích truyện tranh, một nhóm trẻ em cô nhi viện, một nhóm người bên viện dưỡng lão, nhân viên y tế và hướng dẫn viên du lịch.”
“Bọn họ không phải người MXG.” Mục Uyển tò mò.
Hạng Thịnh Duật tìm người nào tới đây vậy?
“Bọn họ đều là người nước M, mấy ngày trước đã đến MXG tham gia hoạt động từ thiện nhà họ Hạng, giờ bọn họ cùng nhau ngồi thuyền trở về, trên đường sẽ ghé qua nước D, còn có nước X, bọn họ sẽ được hướng dẫn viên sắp xếp đi tham quan khi xuống thuyền, phu nhân cũng có thể đi theo.” Sở Giản nói.
“Những chuyện này đều do Hạng Thịnh Duật sắp xếp sao? Mấy ngày trước anh ấy đã sắp xếp rồi sao?” Mục Uyển ngạc nhiên, Hạng Thịnh Duật sắp xếp quá chu toàn rồi.
Có điều anh ta vốn là người tỉ mỉ như thế.
“Đúng vậy, phòng của mấy người ở tầng 12 hướng ra biển, cô ở phòng 1206, phòng ăn ở tầng 8, có thể gọi đồ ăn mang lên phòng, bể bơi ở tầng 14, phòng tập thể hình ở tầng 13, những tầng khác thì tự cô đi tìm hiểu. Đúng rồi, có lẽ sẽ có ca sĩ tới hát, cô có thể tự đi xem.” Sở Giản nói xong thì thiếu kiên nhẫn, xoay người muốn đi.
Thủ hạ của anh ta đưa thẻ phòng cho Lã Bá Vĩ.
“Người này có bệnh sao?”An Kỳ nói.
Mục Uyển nhìn bóng lưng Sở Giản: “Không sao, trên thuyền có bác sĩ.”
Sở Giản dừng bước, xoay người đi tới gần Mục Uyển.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ thấy vậy thì bảo vệ Mục Uyển ra phía sau.
Sở Giản đi tới trước mặt Mục Uyển hít sâu một hơi: “Còn một việc tôi chưa nói với cô, nhóm người thích truyện tranh được xếp ở tầng 6, tầng đó có một căn phòng để họ vẽ và thảo luận, cô có thể tới đó nghe một chút, còn các bạn nhỏ thì ở tầng 5, bọn trẻ sẽ có một tiết mục biểu diễn ở tầng 9, thời gian cụ thể thì tự cô tìm hiểu.”
Nói xong, Sở Giản mất kiên nhẫn, không đợi Mục Uyển lên tiếng đã xoay người rời đi.
“Này, anh đã nói xong chưa? Đừng để quên điều gì nữa đó!”An Kỳ hét về phía Sở Giản.
Sở Giản không để ý đến cô, trực tiếp rời đi.
“Người này thật thú vị.”An Kỳ nói với Mục Uyển.
“Thật ra mọi người đều tốt, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, năm sau cô cũng được tự do rồi.” Mục Uyển nói với ý tứ sâu xa.
“Ha.” An Kỳ nhún vai cười.
Bọn họ bước vào phòng.
Phòng của Mục Uyển rất lớn, còn tốt hơn phòng tổng thống, có cả ban công ngoài trời.
Ban công rất lớn, trên đó còn đặt một chiếc bàn và hai chiếc xích đu, trên xích đu có gắn những bông hoa bách hợp, hoa hồng, hoa baby tươi, trang trí rất đẹp, quan trọng là bất kể cô ngồi ở đâu cũng có thể ngắm nhìn đại dương bao la.
Mục Uyển ngồi trên xích đu, khẽ đung đưa.
“Em có thích sự sắp xếp này không?” Tiếng Hạng Thịnh Duật vang lên.
Mục Uyển ngạc nhiên quay đầu lại, khi thấy anh thì khiếp sợ.
Anh mới đi chưa bao lâu mà?
Tại sao vậy, hay là anh chưa quay về MXG?
Truyện convert hay : Thích Ngươi Ta Định Đoạt