Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1151 xem ra, người sai là tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1151 XEM RA, NGƯỜI SAI LÀ TÔI

Nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay sang nói với Sở Dã Bạch: "Video thì sao?"

"Hạng Thịnh Duật, anh đừng khinh người quá đáng." Sở Dã Bạch cao giọng.

"Khinh người quá đáng thì sao? Kể cả lúc anh giữ người của tôi trong tay, anh còn chưa có tư cách đàm phán, huống hồ hiện tại trong tay anh chẳng có gì, anh ngăn được tôi chắc?” Hạng Thịnh Duật nói một cách ngông cuồng.

"Giết tôi thì anh sẽ đắc tội với cả nhà họ Thẩm, hơn nữa, đối với anh mà nói đó cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì." Sở Dã Bạch cười toe toét.

"Ai nói làm vậy thì không có gì hay ho hả, anh giết ông nội tôi, hành động của tôi chẳng qua chỉ là báo thù mà thôi, hơn nữa..." Hạng Thịnh Duật nhếch mép cười châm chọc: "Đưa video đây."

Sở Giản giơ điện thoại di động ra trước mặt Sở Dã Bạch.

Trong video có anh ta, Thẩm Diên Dũng và cả Hạng Thịnh Duật.

Thẩm Diên Dũng: "Tôi nghĩ cũng nên công bố chân tướng chuyện anh bôi nhọ nhà họ Hạng lúc trước."

Sở Dã Bạch: "Bây giờ tôi công bố chân tướng thì có ích lợi gì chứ, nhà họ Hạng cùng lắm chỉ gom góp được chút đồng cảm của mọi người mà thôi, làm sao có thể hỗ trợ Hạng Thịnh Duật lên làm vua chứ, chân tướng nhất định phải được tung ra vào thời điểm mấu chốt thì mới hiệu quả nhất.”

Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Anh hại chết ông nội tôi vậy mà giờ lại nói với tôi rằng sự thật phải được tung ra đúng lúc sao?

Sở Dã Bạch: "Hạng Thịnh Duật, anh nói vậy là ý gì!”

Hạng Thịnh Duật: "Đầu óc anh có vấn đề à hay anh ngu vậy, nói rõ thế mà còn không hiểu sao? Anh cho rằng tôi muốn hợp tác với loại tiểu nhân như anh à, nếu không phải vì muốn trả lại sự trong sạch cho nhà họ Hạng thì tôi đã cho anh đi gặp ông nội tôi tạ tội ngay từ lần anh tìm đến chỗ tôi rồi, anh còn muốn lấy chứng cứ ra uy hiếp tôi?"

Hai chân Sở Dã Bạch mềm nhũn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật: “Anh gài bẫy chúng tôi?"

Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Dã Bạch bằng ánh mắt nham hiểm: “Tôi mà tung video này lên mạng thì chỉ cần người biết nghĩ sẽ nhận ra chân tướng mọi chuyện, cái gọi là video của anh đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là hoa thêu trên gấm mà thôi, có hay không đối với tôi mà nói đều như nhau.”

Sở Dã Bạch hoàn toàn đánh mất dáng vẻ tự tin lúc đầu.

Thẩm Diên Dũng mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống nhìn Hạng Thịnh Duật: “Đây là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi không muốn, thì không một ai trong các người có thể rời đi được.”

"Ngài tổng thống cứu tôi với. Cứu tôi đi, video đã bị anh ta phát hiện rồi, tôi xong đời rồi." Sở Dã Bạch hoảng sợ.

"A." Hạng Thịnh Duật không một chút sợ hãi, kiêu ngạo quay sang nói với Thẩm Diên Dũng: "Trước khi tôi bước ra khỏi đây, tôi cam đoan người chết trước chính là anh.”

"Thôi thì dĩ hòa vi quý. Tôi sẽ bảo Sở Dã Bạch đưa video cho anh, anh tha cho anh ta một con đường sống, sông có khúc người có lúc, chuyện ngày mai ai biết trước được, đúng không? Hà cớ gì cứ phải cá chết lưới rách, ngói nát ngọc tan chứ." Thẩm Diên Dũng ôn tồn nói.

Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng, rồi chậm rãi liếc sang Sở Dã Bạch.

Sở Dã Bạch ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật, vừa tức giận, vừa sợ, vừa ảo não.

Hạng Thịnh Duật lại nhìn Thẩm Diên Dũng: “Trước tiên hãy bảo anh ta giao video ra đây."

Thẩm Diên Dũng nghiêng đầu liếc về phía Sở Dã Bạch đang đứng sau lưng: "Đưa video cho anh ta đi, có giữ lại cũng chẳng để làm gì."

Sở Dã Bạch vẫn còn do dự nhưng chuyện đã đến nước này anh ta không thể không giao video cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật cầm lấy video liên quan đến chân tướng.

Thẩm Diên Dũng nói với Sở Dã Bạch: "Đi."

Sở Dã Bạch ngồi bật dậy, rời khỏi phòng.

Sở Giản không cam lòng, bắn một phát vào đùi Sở Dã Bạch.

"A!" Chân Sở Dã Bạch mềm nhũn khụy xuống đất, kêu lên: "Ngài tổng thống."

Hạng Thịnh Duật lừ mắt, bắn thêm phát nữa vào chân còn lại của Sở Dã Bạch.

Sở Dã Bạch khụyu hai gối xuống đất, không biết là do đau, tức giận hay sợ hãi mà cả người anh ta run lẩy bẩy.

"Hạng Thịnh Duật!" Thẩm Diên Dũng gằn giọng.

"Tôi chỉ nói tha cho nó một con đường sống chứ đâu nói là không phế hai chân của nó?" Hạng Thịnh Duật nói xong quay sang nhìn Sở Dã Bạch: “Tao giết mày chết thì dễ dãi cho mày quá, nhớ kỹ, đây không phải là tao buông tha cho mày mà là tao muốn mày sống… không... bằng… chết.”

"Anh... Anh..." Sở Dã Bạch tức nghẹn họng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Diên Dũng thở dài một hơi, người này đúng là kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn anh trước kia.

"Khiêng anh ta ra.” Thẩm Diên Dũng sai.

Có bốn người từ ngoài cửa đi vào khiêng Sở Dã Bạch đang nằm sóng soài trên đất đi ra.

"Anh không sợ gây thù chuốc oán với anh ta sao? Lẽ nào anh chưa từng nghe người ta nói thà đắc tội quân tử chứ đừng chuốc oán với kẻ tiểu nhân sao?" Thẩm Diên Dũng nói.

Hạng Thịnh Duật đá văng cái ghế rồi ngồi phịch xuống: “Chẳng lẽ tôi lại đi sợ một thằng què sao? Thằng đó mà thất thế thì kiểu gì cũng tìm đến Hoa Quan Lâm xin làm đám cưới, hiện tại hai chân của nó đã bị tàn phế, Hoa Quan Lâm có gả con gái cho nó thì cũng là tự rước lấy khổ, hai kẻ hèn hạ bắt tay nhau thì cũng chỉ là một lũ hèn hạ mà thôi.”

Thẩm Diên Dũng thầm thở dài lần nữa.

Tên này tuy kiêu ngạo nhưng không hiểu sao lại không làm người ta thấy khó chịu.

Anh nhìn Mục Uyển bên cạnh, hỏi: "Không bị thương chứ?"

Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển bằng ánh mắt quái dị.

Nhưng Mục Uyển không nhìn Hạng Thịnh Duật mà quay sang nói với Thẩm Diên Dũng: "Không, đây là địa bàn của anh nên có lẽ anh đã sớm biết tôi ở trong tủ rồi đúng không?"

"Xin lỗi, dù gì cũng đang ở địa bàn của tôi nên tôi chắc chắn có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô." Thẩm Diên Dũng không hề phủ nhận.

Mục Uyển buông mắt, ngồi xuống ghế.

Dù cô chưa từng tiếp xúc với Thẩm Diên Dũng nhưng đã nghe rất nhiều người nói nên cũng biết rằng anh ta là một người rất lợi hại, bày mưu tính kế, túc trí đa mưu, không hề thua kém ai, thậm chí, chẳng có mấy ai hơn được anh ta, vì một người phụ nữ mà anh có thể vứt bỏ cả quyền lực.

Tuy rằng rất nhiều người nghĩ anh mù quáng vì phụ nữ nhưng dù bản thân là phụ nữ, cô lại ghen tỵ với người được anh yêu.

Bởi vì người phụ nữ đó là bạn thân của Bạch Nguyệt nên cô cũng mơ hồ biết được Thẩm Diên Dũng và cô ta đang sống chung.

"Hiện tại video đang nằm trong tay tôi, tôi sẽ giữ thể diện cho anh, giúp anh rửa sạch vết nhơ, anh chuẩn bị đoạt lại vị trí cũ của mình rồi chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Thẩm Diên Dũng mỉm cười: “Vị trí đó vốn dĩ cũng chẳng phải là thứ mà tôi muốn, khi còn ngồi trên ngai vàng tôi bị kẹp giữa Tả Đoàn Niên và Thịnh Đông Quang, hai gã đó chẳng phải người tốt lành gì, nhưng nếu tôi không làm, không ngồi vững, thì dòng họ của tôi, mạng lưới quan hệ của nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ bị khuất phục dưới tay những kẻ đó, bị liên lụy, bị bọn nịnh hót hãm hại, người chết, người tha phương cầu thực nhiều không đếm xuể. Còn cả…”

Thẩm Diên Dũng càng nói Mục Uyển lại càng có ấn tượng tốt hơn về anh ta.

"Bạch Nguyệt diệt trừ được Tả Đoàn Niên và Thịnh Đông Quang là nhờ có sự trợ giúp của anh.” Mục Uyển nói.

"Cô ấy và Cố Lăng Kiệt đều là những người chí tình chí nghĩa cho nên dù biết là rất nguy hiểm, họ vẫn thả tôi ra. Tôi cũng đã nghĩ rồi, nếu bọn họ không thả tôi ra, đợi đến khi trốn ra được, tôi nhất định sẽ đoạt lại quyền vị, bọn họ ngay cả tôi cũng không buông tha thì làm gì có chuyện bỏ qua cho những người trong tộc họ của tôi chứ.”

"Nhưng bọn họ đã thả anh." Hai mắt Mục Uyển ửng đỏ, bất chợt những ký ức ngày xưa ùa về khiến hai mắt cô như nhòe đi, khóe miệng run run: “Bởi vì Bạch Nguyệt bảo Hình Thiên thả anh ra nên tôi đã từng hận Bạch Nguyệt, thậm chí là rất ghét. Tôi luôn cho rằng người gài bẫy tôi, hãm hại Hình Thiên là anh! Xem ra, tôi sai rồi."

Nước mắt lăn dài trên má Mục Uyển…

Truyện convert hay : Trường Sinh 5000 Năm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio