CHƯƠNG 1154: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, TÔI KHÔNG YÊU THƯƠNG THÌ AI YÊU THƯƠNG?
Trong phút chốc cô liền cảm thấy có nhiều cảm tình hơn với Lưu San.
Cô từng gặp Lưu San, tuy rằng không quá xinh đẹp, nhưng rất hào phóng và vô tư, giống như một cô em hàng xóm, đi trên đường là có thể bắt gặp được một đống người như vậy.
Lúc đó cô còn nghĩ, Thẩm Diên Dũng vì sao lại thích cô ấy, vì cô ấy may mắn sao?
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, những người xinh đẹp thì có rất nhiều, nhưng một tâm hồn như này thì chỉ cô ấy mới có.
Lưu San là một người rất thú vị, hơn nữa, có một vẻ quyến rũ riêng biệt.
“Tôi rất thích nói chuyện cùng cô.” Mục Uyển thật lòng nói.
“Cô đừng lo lắng, mắt cô sẽ tốt lên thôi, sau này phải chăm sóc mắt mình cho tốt, sau khi tôi mất đi cánh tay, tôi mới biết nó quan trọng như thế nào.” Lưu San thật lòng khuyên bảo cô.
Mục Uyển cười: “Có những lúc, không phải chỉ cần tự yêu chính bản thân mình là có thể sắp xếp mọi chuyện như mong muốn, bất kể sống trong nghịch cảnh như thế nào, thích ứng được là tốt nhất.”
Lưu San đột nhiên cảm thấy đau lòng, nhớ đến sự chia ly trong mấy năm giữa cô và Thẩm Diên Dũng, cô thấy sống không bằng chết.
Cô ôm lấy Mục Uyển: “Tuy tôi không biết cô đã trải qua những gì mà tạo thành tính cách như bây giờ của cô, nhưng tôi thích cô, nếu như cô muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia, cô có thể đến tìm tôi, hàng ngày chúng ta sẽ cùng xem TV, dạo phố, nấu ăn, câu cá, dắt chó đi dạo, trồng hoa, tôi cảm thấy cũng rất tốt.”
Mục Uyển ngồi yên không nhúc nhích.
Cô không nhiệt tình như Lưu San, cũng không thích quá thân cận với người khác như vậy, thế giới được Lưu San phác họa ra giống như thế giới của trẻ con trong tưởng tượng của cô, cách quá xa cuộc sống thực tại của cô.
Mục Uyển cũng không nói gì nữa.
Hạng Thịnh Duật đứng ở trước cửa, nghe thấy Lưu San nói, sắc mặt anh rất kém, nhìn chằm chằm Mục Uyển, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng, sợ hãi, và có một cảm giác ghen tỵ đặc biệt.
Ở bên anh, anh cũng có thể cùng xem TV với cô, đưa cô đi dạo phố, đi ăn đồ ngon, đi câu cá, dắt chó đi dạo, trồng hoa...
Cô chỉ cần yên tâm ở bên cạnh anh là được rồi.
Những thứ này, cứ phải rời xa anh mới có được sao?
“Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại được không?” Mục Uyển dịu dàng hỏi.
“Cô muốn gọi cho ai?” Lưu San hỏi.
Hạng Thịnh Duật tập trung nghe, nhìn cô không rời mắt.
Anh muốn biết cô sẽ gọi cho ai, cũng mong cô sẽ gọi cho mình.
“Lã Bá Vĩ.” Mục Uyển nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật tối đi, đứng một bên không có động tĩnh.
“Được.” Lưu San cầm lên máy của Mục Uyển, tìm số của Lã Bá Vĩ, bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia nghe máy.
“Alo, cô chủ.” Lã Bá Vĩ cung kính nói.
“Tôi không phải cô chủ của anh, mắt của cô chủ anh không nhìn thấy, vì vậy tôi giúp cô ấy gọi điện thoại, anh đợi chút.” Lưu San đặt máy vào trong bàn tay của Mục Uyển, nhấc cánh tay của Mục Uyển lên, nói: “Lã Bá Vĩ đó, nghe máy rồi.”
Mục Uyển đặt điện thoại bên cạnh tai.
“Bá Vĩ.” Mục Uyển gọi.
“Có chuyện gì vậy? Mắt của cô…?” Lã Bá Vĩ lo lắng hỏi.
“Bệnh cũ, chắc là lại tái phát rồi, chuyện của anh làm đến đâu rồi?” Mục Uyển hỏi.
“Cũng sắp xong rồi, bây giờ cô đang ở đâu, có chuyện gì muốn tôi làm hay không?” Lã Bá Vĩ hỏi thẳng.
“Bây giờ tôi đang ở nhà của Thẩm Diên Dũng, lát nữa tôi sẽ rời đi, anh đến đây đón tôi được không?” Mục Uyển hỏi.
“Địa chỉ ở đâu, bây giờ tôi sẽ đi ngay.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển hỏi Lưu San: “Có thể nói địa chỉ cho tôi không?”
“Ừm, cô đợi chút, để tôi đi hỏi.” Lưu San quay người đi, nhìn Hạng Thịnh Duật đang đứng trước cửa, ngơ ra một hồi, cô nhíu mày, lại nhìn sang Mục Uyển, khó chịu đi ra ngoài.
Cô tìm thấy Thẩm Diên Dũng: “Người kia, sao lại đến đây rồi?”
Thẩm Diên Dũng nhún vui: “Anh hỏi cậu ta đã, rồi trả lời em.”
“Có chuyện này, Mục Uyển muốn Lã Bá Vĩ đến đây đón cô ấy, cần địa chỉ, có cho không?”
“Lã Bá Vĩ?” Anh cười: “Anh ta à, có thể cho, bảo Mục Uyển gửi định vị là được rồi.”
“Vừa nãy em nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy bằng lòng, có thể đến tìm em, nếu như cái tên Hạng Thịnh Duật kia còn quấy rầy cô ấy nữa, anh phải giúp em.” Lưu San yêu cầu.
Thẩm Diên Dũng bất lực thở dài, Hạng Thịnh Duật là hạng người như nào anh biết rõ, làm ngược lại với Hạng Thịnh Duật chính là chuốc lấy phiền phức lớn rồi.
Có điều, người phụ nữ của mình yêu cầu, sao anh có thể không đồng ý cho được.
“Được.” Thẩm Diên Dũng dứt khoát đồng ý.
Lưu San cười: “Thẩm Diên Dũng, anh tốt thật đấy.”
“Ừm.” Thẩm Diên Dũng đáp, đổi lại một câu “tốt thật” này của cô, xứng đáng.
Lưu San vui sướng đi tìm Mục Uyển, nói với cô: “Cô chỉ cần gửi định vị là được rồi, tôi sẽ cho anh ta vào đón cô, mắt cô không nhìn thấy gì, đứng ở ngoài cửa đợi thì không ổn lắm, còn có…”
Lưu San quay đầu nhìn ra cửa, Hạng Thịnh Duật vẫn còn ở đó.
Cô ghé sát tai Mục Uyển, nhẹ giọng nói: “Thẩm Diên Dũng đồng ý với tôi rồi, chỉ cần cô đến tìm tôi, anh ấy sẽ ngăn cản những kẻ có ý quấy rối, kể cả Hạng Thịnh Duật, cô nhất định sẽ an toàn.”
Mục Uyển không ngờ Lưu San sẽ hết lòng vì cô như vậy: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ, đi ra ngoài thì phải dựa vào bạn bè, tôi cũng nhờ dựa vào bạn bè mới có được cuộc sống như bây giờ.” Lưu San cười nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu chặt mày, sắc mặt kém đi, cho dù Lưu San có nói bé như thế nào, nhưng người đã được huấn luyện từ nhỏ như anh có thể đọc được khẩu hình.
Anh quay người đi, tìm phòng của Thẩm Diên Dũng, trực tiếp đá cửa bước vào, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Diên Dũng thấy Hạng Thịnh Duật nóng tính như vậy, lại cười càng vui vẻ hơn: “Người phụ nữ của tôi, phải được yêu thương, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, anh cũng đừng căng thẳng như vậy.”
“Anh muốn chống lại tôi?” Hạng Thịnh Duật nhướn mi, ý cảnh cáo.
Thẩm Diên Dũng tiếp tục cười, như thể thấu hiểu rõ mọi chuyện.
Bây giờ anh vô cùng chắc chắn, Hạng Thịnh Duật, thích, Mục Uyển.
“Thứ nhất, Mục Uyển vẫn chưa nói gì là muốn tôi giúp đỡ, thứ hai, nếu như Mục Uyển đưa ra yêu cầu này, cho dù anh có tìm được cô ấy, anh thấy có tác dụng gì sao? Anh sẽ ép chết cô ấy.” Thẩm Diên Dũng nói, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Hạng Thịnh Duật mím môi, tay nắm chặt lại, những đường gân nổi rõ trên tay.
“Cho anh một lời khuyên.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Nói.”
“Đối xử tốt với cô ấy một chút, đối xử tốt rồi thì sẽ không ai có thể so được với anh, cho dù có một người ưu tú hơn anh xuất hiện trước mặt cô ấy, nhưng chỉ vì không tốt được như anh, cô ấy sẽ không cần nữa.”
“Cô ấy không giống với người khác.” Hạng Thịnh Duật rất bất lực, nhíu chặt mày.
“Cô ấy cũng không giống với những người khác.” Thẩm Diên Dũng hiểu rõ: “Trở lại chuyện chính, Nam Cung Nguyệt giao cho tôi.”
Hạng Thịnh Duật không có tâm trạng nói chuyện chính với anh: “Bác sĩ của tôi đã gửi đơn thuốc cho bác sĩ của anh rồi, bác sĩ của anh bao giờ mới đến, mau chóng chữa trị cho cô ấy, những vấn đề về mắt không nên để chậm trễ.”
Thẩm Diên Dũng nhướng mày: “Bây giờ anh nên đi rồi đấy.”
Hạng Thịnh Duật lập tức quay người lại, trở về, tiếp tục đứng ở cửa nhìn.
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Băng Sơn Nữ Tổng Tài