CHƯƠNG 1156: TỪ ĐẦU MÀ NGOAN NHƯ VẬY CÓ PHẢI TỐT KHÔNG?
Sở Giản không kìm được mà liếc một cái.
Vợ quản nghiêm, đúng là bị vợ quản nghiêm mà, sau này anh ta nhất định không thể giống ông chủ của mình được!
Hạng Thịnh Duật đưa Mục Uyển đến nhà hàng: “Tôi đã đặt trước rồi, đều là những món đặc sản ở đây, em thử xem.”
Hạng Thịnh Duật gắp đồ ăn đưa lên miệng Mục Uyển.
Mục Uyển há miệng, ăn xong gật đầu: “Rất ngon, là cá sao?”
“Là một loại cá đặc biệt ở đây, toàn thân óng ánh, không có xương, khoáng chất tốt, người bản địa gọi là cá ngân long.”
“Bây giờ khoa học phát triển, vận chuyển bằng hàng không rất thuận tiện, trước kia tôi chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng ăn, phải không?” Mục Uyển hỏi.
“Loại cá này ra khỏi nước rất dễ chết, cũng dễ thối rữa, quan trọng là không thể để đông đá, một khi đã để đông, đến khi giã đông sẽ bị tan ra thành nước, ăn sẽ không ngon nữa, vì vậy chỉ có nước này mới có món này.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Tôi phải ăn nhiều một chút.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười, gắp một miếng cá, đút cho cô.
Mục Uyển há miệng ăn.
“Em thử cả món này nữa, cũng xem như đặc sản của quốc gia.” Hạng Thịnh Duật gắp lên một miếng, đưa đến trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển ngửi thấy mùi phô mai, cô cắn một miếng, hình như là bánh bí ngô, vị ngọt tan trong miệng.
Cô yên lặng ngồi ăn.
Hạng Thịnh Duật đút cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó.
“Tôi no rồi.” Mục Uyển nói: “Nếu còn ăn nữa, sẽ vỡ bụng mất.”
“Ừm, vậy em ngồi đây một lúc.” Hạng Thịnh Duật nói, anh vẫn mải đút cho Mục Uyển, bản thân vẫn chưa ăn gì cả.
Cô ăn xong rồi, đến lượt anh ăn.
“Bây giờ là mấy giờ?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn đồng hồ trên tay: “Bảy giờ vẫn còn đủ thời gian, theo thông thường, bọn họ sẽ không cho quay chụp, nhưng tôi đã dặn dò bên đó rồi, đợi mắt em khỏi, có thể xem video quay lại, hoặc là đợi lần sau, tôi đưa em đi tiếp.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp: “Ở đây có chỗ để nằm không? Tôi muốn nằm một lát.”
“Bên cạnh có sofa.” Hạng Thịnh Duật nói, dắt tay cô đến sofa.
Mục Uyển mò mẫm nằm xuống.
“Có muốn nghe nhạc không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Muốn.” Mục Uyển đáp.
Anh cắm tai nghe vào tai cô, mở một bản nhạc du dương.
Mục Uyển an tĩnh nằm đó.
Anh nhìn cô, cô đang ở bên anh, anh liền cảm thấy an tâm hơn chút ít, thậm chí anh còn nghĩ, nếu như mắt cô cứ không nhìn thấy như vậy thì tốt rồi, cô sẽ ỷ lại anh, luôn ở bên anh.
Hạng Thịnh Duật cứ ăn được một lúc, lại quay sang nhìn Mục Uyển.
Sở Giản cảm thấy tẻ nhạt, bèn đi ra ngoài.
Lã Bá Vĩ đang đứng ở ngoài cửa.
Sở Giản đứng ở một bên còn lại.
“Mắt của cô ấy sao rồi?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Sở Giản không nhìn Lã Bá Vĩ, chán chường nói: “Cô chủ của các anh không nhìn thấy đúng lúc thật đấy, nếu không thì ông chủ bọn tôi đã về nước rồi.”
“Đó là chuyện không thể nào, cho dù mắt của cô chủ tôi có nhìn thấy, ông chủ của mấy người cũng không yên tâm để cô ấy ở đây đâu, nếu như cô ấy muốn đi, ông chủ nhà cậu cả đời này đừng mong tìm thấy cô ấy nữa.”
“Không tìm thấy được càng tốt.” Sở Giản thấy phiền phức nói.
“Tôi khuyên cậu đừng nên có suy nghĩ này, cậu không thay đổi được quyết định của ông chủ cậu, nếu như có một ngày, cô chủ của tôi thành vợ của ông chủ các người, thì chính là cấp trên của cậu, đến lúc đó cậu phải làm thế nào?” Lã Bá Vĩ nhắc nhở.
Sở Giản thở dài, chán nản nói: “Tôi cũng đang lo lắng chuyện này, vì vậy, cũng không dám nói năng gì trước mặt cô chủ của anh.”
“Nếu như cậu đã không thay đổi được kết quả, vậy thì mau chóng điều chỉnh trạng thái đi, cô chủ nhà tôi là người nói đạo lí, chỉ cần cậu biểu hiện tốt, cô ấy sẽ không làm khó cậu, ông chủ nhà cậu thích cô ấy bao nhiêu, tôi không rõ, nhưng chẳng lẽ cậu lại không rõ sao?” Lã Bá Vĩ khuyên răn.
“Anh ấy thích muốn chết luôn rồi.” Sở Giản bất lực nói.
Lã Bá Vĩ cười, cảm thấy Sở Giản khá đáng yêu: “Tôi rất mong bọn họ ở bên nhau, rồi sẽ có một ngày cô chủ của tôi cảm thấy ông chủ của cậu tốt, so với việc yêu một người không yêu mình, không bằng tiếp nhận tình cảm của một người yêu mình, yêu một người không yêu mình, cho dù có ở bên nhau, nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ.”
“Lời này của anh nên nói với ông chủ của tôi. Hoặc nói với cô chủ nhà anh.” Sở Giản nói.
“Có cơ hội tôi sẽ nói, cậu không vào xem xem sao à? Nói không chừng đang cần cậu làm gì đó?” Lã Bá Vĩ đồng ý.
“Bức tranh quá đẹp, không dám xem.” Sở Giản hài hước nói: “Tôi có khi cũng phải tìm bạn gái rồi.”
“An Kỳ thích cậu.” Lã Bá Vĩ nói.
“An Kỳ?” Sở Giản nhíu mày: “Cô ấy cũng khá xinh đẹp, chỉ là tính cách không giống phụ nữ cho lắm, tôi thích những người dịu dàng hơn.”
Lã Bá Vĩ cười: “Cô chủ của chúng tôi cũng dịu dàng…”
“Cô ấy?” Sở Giản sợ hãi cắt ngang: “Thôi đi, cô chủ nhà anh không phải người dịu dàng gì cả, rõ ràng là một người ác độc, hồng nhan họa thủy, ông chủ chúng tôi trước kia kiêu ngạo, tuyệt tình, quyến rũ như vậy, nói một là một, nói hai là hai, hôm nay nói là phải đi, thế mà lại còn quay lại đây, thay đổi nhận thức của tôi về anh ấy, anh đừng nói với tôi nữa, tôi đang khó chịu đấy.”
Lã Bá Vĩ cười, không nói gì nữa.
Hai mươi phút sau, Hạng Thịnh Duật ăn xong, ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển.
Mục Uyển biết được anh đến, tháo tai nghe xuống, ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần bảy rưỡi rồi.”
“Tám giờ bắt đầu, chúng ta nên đi thôi, tôi không muốn bỏ lỡ.”
“Ừm, muốn tôi bế em ra hay dắt tay em ra?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nghĩ một lúc: “Anh bế đi.”
Hạng Thịnh Duật cười, bế cô lên, thầm ước lượng: “Em ăn nhiều như vậy, sao vẫn nhẹ thế?”
“Không phải tôi nhẹ, gần đây tôi còn tăng cân nữa, giờ chắc cũng phải gần năm mươi cân rồi, là do anh khỏe thôi.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật thích cảm giác nói chuyện với cô như thế này: “Em cao như vậy, năm mươi cân vẫn gầy quá, sau này phải ăn nhiều hơn.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng, không biết vì sao, cô lại buồn ngủ rồi.
Cô ôm chặt lấy cổ, bám vào vai anh.
Sau khi Hạng Thịnh Duật ra khỏi thang máy, đặt cô ngồi lên xe, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Mục Uyển dựa vào ghế ngủ ngon.
Anh cưỡng chế để Mục Uyển nằm trên đùi anh.
Mục Uyển nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật xoa đầu cô: “Từ đầu mà ngoan như vậy có phải tốt không, ương bướng như vậy làm gì.”
Mục Uyển không nói gì, giấu đi mọi cảm xúc của mình.
Điện thoại của Hạng Thịnh Duật reo lên.
Là Hình Thiên gọi đến, không muốn nghe bèn trực tiếp cúp máy.
Điện thoại lại reo lên, vẫn là Hình Thiên, anh cảm thấy phiền phức, nghe máy: “Sao vậy?”
“Có thể cho Mục Uyển thuốc giải không?” Hình Thiên hỏi.
Truyện convert hay : Nhà Bên Tuyết Dì