CHƯƠNG 1160: ANH SẼ ĐỂ EM THEO ANH ĐẾN CUỐI CÙNG
Hạng Thịnh Duật rời ánh mắt, bên trong vẻ lười biếng lại mang theo vài phần ngạo mạn: "Bảo cậu ta đến đây đi, tôi bảo đảm sẽ không tổn thương cậu ta. Cũng sẽ để cho cậu ta trở về nguyên vẹn. Nhưng nếu cậu ta đến mà Mục Uyển không có chuyển biến tốt thì bảo cậu ta cút nhanh cho tôi."
"Vâng."
Lã Bá Vĩ nhìn bọn họ rời đi rồi ra ngoài gọi điện thoại.
"Chú." Barney khách sáo gọi, mỉm cười lại hỏi: "Cô ấy khá hơn chút nào không?"
Lã Bá Vĩ biết cậu ta đang hỏi Mục Uyển: "Vốn dĩ đã đỡ hơn một chút, đã lên du thuyền, nhưng trước đó hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, bây giờ cô ấy không nhìn thấy gì cả. Tình trạng vẫn đang chuyển biến xấu, ngủ mãi không dậy, cứ muốn ngủ mãi, cậu có biết nguyên nhân là gì không?"
"Lúc con người tức giận, đau khổ, một lượng máu lớn tràn vào đại não, thiếu dưỡng khí, độc tố tăng nhanh, hơn nữa thần kinh giao cảm quá hưng phấn cũng sẽ trực tiếp tác động lên tim và mạch máu, gây ra tình trạng loét dạ dày, tổn thương hệ thống miễn dịch, tổn hại đến gan, làm rối loạn nội tiết tố. Nếu là do tâm trạng gây ra thì để cô ấy phát tiết ra sẽ tốt hơn." Barney đề nghị.
"Anh Hạng hi vọng cậu đến chữa trị cho cô ấy, về mặt tiền bạc không thành vấn đề, về mặt an toàn tôi sẽ bảo đảm cho cậu, sắp tới cậu có rảnh không?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Chú đã mở lời rồi, cho dù tôi không rảnh cũng sẽ dành thời gian ra." Barney bảo đảm nói: "Chú đưa địa chỉ cho tôi, tôi chuẩn bị một chút sẽ tới."
Không biết qua bao lâu.
Mục Uyển tỉnh lại.
Trên mắt cô vẫn còn quấn băng, có thể đã được thay thuốc rồi, chỉ là bản thân cô ngủ quá nhiều nên không hay biết.
Cô chậm rãi ngồi dậy hỏi: "Có ai không ở đó không?"
"Cô chủ, cô tỉnh rồi."An Kỳ hỏi.
"Bây giờ tôi đã trở lại thuyền rồi à?" Mục Uyển nói, cô thể cảm nhận được thuyền đang di chuyển.
"Cô chủ muốn ăn gì, tôi cho người đưa đến." An Kỳ nói.
Mục Uyển không trả lời trực tiếp, cô vừa tỉnh dậy, không thấy đói chút nào, cũng không muốn ăn lắm.
Cô men men mép giường: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sắp mười một giờ rồi, bây giờ chúng ta đang ở nước D, mấy người kia lên bờ đi thăm thú rồi." An Kỳ giải thích.
Không biết có phải là do ngủ quá nhiều không hay là do đang ở trên thuyền, đầu cô choáng váng: "Tôi đi đánh răng rửa mặt trước đã."
"Tối qua và sáng nay bác sĩ đã châm cứu cho cô rồi, cũng đã đổi thuốc, cô chủ thấy khỏe hơn chút nào không?" An Kỳ đi tới đỡ Mục Uyển.
"Đắp thuốc nên tôi không mở mắt được. Ngày mai sẽ tới nước M, sáng mai lúc tháo băng xuống, tôi xem có thể nhìn thấy không?" Mục Uyển nói.
An Kỳ thở dài một hơi: "Có nhiều lúc tôi cảm thấy ông trời không có mắt, cô chủ tốt như vậy tại sao lại bị thương ở mắt chứ?"
"Tốt hay không chỉ là tương đối mà thôi, cô cảm thấy tôi tốt, có nhiều người lại cảm thấy tôi ác độc, đến đâu thì hay đến đó." Mục Uyển hờ hững nói, sau đó đi theo An Kỳ vào nhà vệ sinh.
An Kỳ chuẩn bị nước, lấy kem đánh răng rồi đưa cho Mục Uyển. "Tối qua Hạng Thịnh Duật kia ở lại bên cô một đêm, cứ nhìn cô ngơ ngẩn mãi, cũng không biết anh ta nghĩ gì?"
"Anh ta muốn làm gì, không ai hiểu, lúc cô cảm thấy đoán được rồi thì chính là lúc cô đã rơi vào bẫy của anh ta, vì vậy tốt nhất là đừng đoán." Mục Uyển nhắc nhở.
Cô đánh răng, nhắm mắt lại rửa mặt xong, quay qua nói với An Kỳ: "Cô dẫn tôi đến ban công hóng gió một chút, chuẩn bị một ít thức ăn đơn giản là được rồi. Còn nữa, đưa lại điện thoại cho tôi, tôi muốn nghe nhạc."
"Vâng." An Kỳ đỡ Mục Uyển đến ban công, mở nhạc cho cô xong nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị đồ ăn, lát nữa sẽ đưa đến."
"Ừ." Mục Uyển đáp một tiếng, lẳng lặng nghe nhạc.
Cửa mở ra, Hạng Thịnh Duật đi vào, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, lặng yên nhìn, ánh mắt sâu thẳm ai cũng không nhìn rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
"Em có nguyện vọng gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật nói: "Sao thế?"
"Em có nguyện vọng gì, tôi cũng có thể đáp ứng cho em, bao gồm cả để em rời đi." Hạng Thịnh Duật gằn giọng nói.
Mục Uyển lặng lặng không nói, cô hít sâu một hơi, nhìn chỗ khác, giống như đang nhìn về biển xa: "Con người rất kỳ lạ, trước đây rất quan tâm, trong chớp mắt đã không còn để ý nữa, trước đây rất muốn, có một ngày lại không cần nữa."
"Nếu em bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không có lần sau. Tôi sẽ không tốt bụng giống bây giờ đâu." Hạng Thịnh Duật nói: "Vì thế, em nên suy nghĩ cho kỹ, có thể mười phút sau trả lời tôi."
"Anh cảm thấy tôi đi đâu được?" Mục Uyển hỏi, trong mắt hơi lạnh lẽo: "Dường như tôi đi tới đâu cũng không có người thân, bạn bè gì cả."
"Em có người thân." Hạng Thịnh Duật cắt ngang lời cô: "Em có mẹ ở bên kia, nếu em muốn tôi sẽ tìm được bọn họ."
"Thân thích quá xa, chưa quen thuộc. Bọn họ cũng sẽ không đối xử thật lòng với tôi, hơn nữa thật ra mỗi nơi đều giống nhau, một căn phòng, trong phòng có một cái tivi, đồ dùng gia đình, bên ngoài vẫn là nhà và có người lạ nữa. Bây giờ đối với tôi mà nói thành phố nào cũng giống nhau cả." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Vậy sau này em phải cố gắng ở cạnh tôi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt." Hạng Thịnh Duật hứa.
Mục Uyển im lặng hồi lâu đáp: "Ừm."
An Kỳ đi vào thấy Hạng Thịnh Duật: "Anh Hạng."
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cơm và canh gà tơ nấu nấm trong tay An Kỳ: "Để lên bàn đi, cô đi chuẩn bị một phần giống như của cô ấy cho tôi, cô chủ nhà cô bây giờ không thấy, cứ để tôi đút cho cô ấy."
"Ồ, vâng." An Kỳ để cơm và đồ ăn xuống, đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, cô còn liếc nhìn Hạng Thịnh Duật.
Cô cảm thấy Hạng Thịnh Duật đối xử rất tốt với Mục Uyển, không chỉ là tốt mà càng giống cưng chìu hơn, lẽ nào đây gọi là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng tỏ sao?
Hạng Thịnh Duật múc một muỗng cơm chan nước canh đưa lên miệng Mục Uyển.
Mục Uyển há miệng, nuốt vào.
"Ăn ngon không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Bình thường thôi, giống như mấy món thường ngày, tôi cũng có thể nấu được như vậy." Mục Uyển nói.
"Chờ sau khi trở về, em nấu cho tôi ăn."
"Được." Mục uyển đáp một tiếng, cảm giác rất an lành.
Hạng Thịnh Duật nhặt xương ra, chỉ còn lại thịt, để lên thìa rồi đưa tới trước mặt cô.
"Trước đây lúc tôi sống với ba, mỗi tuần đều sẽ ra phố mua một con gà, làm mồi nhắm rượu cho ba. Con gà đó rất ngon, còn chưa tới sáu mươi ngàn đồng nhưng lại ngon hơn gấp mấy lần một con gà giá một triệu tám mà sau này tôi ăn. Không biết cửa tiệm kia còn bán đến bây giờ không?" Mục Uyển nhớ lại nói.
"Chờ sau khi trở về tôi đi tìm thử xem. Mặc dù không còn ở đó nhưng chủ nhà hẳn sẽ có số điện thoại của ông chủ, tôi gọi điện thoại hỏi xem bây giờ bọn họ đi đâu, mua về cho em ăn." Hạng Thịnh Duật hứa.
"Ừm." Mục Uyển đáp.
An Kỳ gõ cửa đi vào, lại bưng một phần cơm đặt trên bàn.
"Anh đưa cái thìa cho tôi, tôi tự ăn." Mục Uyển đưa tay ra nói với Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chăm chú.
Truyện convert hay : Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Quá Sẽ Sủng