CHƯƠNG 1176: THẦN TIÊN QUYẾN LỮ
Anh cốc nhẹ đầu cô: "Em bắt đầu nghĩ thông suốt rồi à? Em nói em theo Hình Thiên, đi tới đâu cũng phải đè nén lại tính cách của bản thân, nhịn đến nỗi không còn là Mục Uyển luôn rồi. Em thấy thú vị không? Có ý nghĩa không? Cảm thấy thoải mái không?"
Mục Uyển không muốn trả lời vấn đề này của anh: "Chúng ta đi đâu ăn cơm, sắp tới chưa? Em đói quá rồi. Nếu không phải anh gọi điện đến thì em đã no bụng từ lâu rồi."
"Em ăn no, tôi còn bị đói, em cảm thấy thích hợp sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhếch miệng, trong mắt lạnh lẽo: "Em cảm thấy rất thích hợp."
"Một con sư tử cái nuôi mãi mà không biết nghe lời." Hạng Thịnh Duật nói, nhìn con chuột trong tay khóe môi cong lên.
Chỗ ăn cơm mà Hạng Thịnh Duật nói đúng là không gần.
Xe lại chạy gần hai tiếng nữa mới từ từ tiến vào trang trại.
Trước kia Mục Uyển chưa từng tới đây.
"Đều nói thỏ khôn có ba hang, anh Hạng à, anh có ba mươi hang không?" Mục Uyển không nhịn được chọc anh.
"Chớ so sánh tôi với thỏ, tôi là vua, một con thỏ cũng đã có ba hang, tôi mà mới chỉ có ba mươi hang thôi sao? Có phải em xem thường tôi quá rồi không? Ba trăm hang đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ." Hạng Thịnh Duật tự phụ nói.
"Anh có nhiều nhà như vậy ở hết không? Cho dù anh mỗi ngày ở một chỗ thì có ở cả năm cũng không hết." Mục Uyển không hiểu nhướng mày hỏi.
"Biết nhiều chỉ có lợi, nhà nhiều hơn nữa cũng chỉ có chỗ tốt, không phải là chuyện xấu. Những ngôi nhà kia sau này đều là của em đấy, sau này tôi sẽ dẫn em đến những chỗ đó ở vài ngày. Nhưng mà bây giờ nếu em muốn ở hết chắc phải đợi mấy chục năm sau, sau này em sẽ rất bận đấy." Hạng Thịnh Duật nói xong cong môi cười.
Là thật hay giả rất khó đoán, cũng giống như tính cách của anh, mập mờ khó đoán.
Hạng Thịnh Duật nhìn ra cửa sổ, nụ cười càng rực rỡ, nhắc cô nói: "Em nhìn ngoài cửa sổ kìa."
Mục Uyển nhìn ra cửa sổ.
Xung quanh không biết là cây gì, rất cao lớn, rủ xuống thật dài, giống như là rễ cây. Nhìn kỹ lại vừa giống xúc tu lại vừa giống những cây nhỏ quấn lấy nhau.
Quấn lên những xúc tu này còn có tường vi.
Tường vi đủ loại đủ màu vô cùng xinh đẹp, rực rỡ.
Trừ phong cảnh tự nhiên này ra, xung quanh còn có sương khói lượn lờ .
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rớt lên những giọt sương, xung quanh còn có rất nhiều cầu vồng được hình thành tự nhiên.
Cảnh sắc này đúng là thiên đường.
Cho đến lúc này, đây là một trong những cảnh sắc đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.
Hạng Thịnh Duật nhìn vẻ mừng rỡ, lưu luyến cùng với khóe miệng cong lên của cô, anh cũng mỉm cười.
Không uổng công anh đã tốn gia tài khổng lồ để mua lại trang trại cổ này, lại còn sai người đến đây bài trí thành dáng vẻ bây giờ, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần với một xe hoa kia của Hình Thiên.
Anh cũng rất hài lòng.
Ra khỏi bóng râm, tầm mắt trở nên rộng rãi.
Nếu lúc nãy là đồ sộ, hùng vĩ thì lúc này lại giống như cô em hàng xóm thẹn thùng, e ấp.
Đúng là “Quạ kêu gốc đằng khô chiều hạ, chân cầu nước chảy bóng ai qua, ngựa ốm đường, đường xưa, gió tây thổi” đều có đủ.
"Ăn cơm thôi cũng có thể chuyển đến đây sao?" Mục Uyển hỏi.
"Ừm, sẽ còn rất nhiều bất ngờ khác đang chờ em đấy." Hạng Thịnh Duật nói.
"Bất ngờ gì?" Mục Uyển hỏi.
“Bây giờ tôi nói với em sẽ khác với những gì em nhìn thấy. Cũng sẽ không quá kích thích hưng phấn khi chưa nhìn thấy.”
"Vậy thì lúc nãy anh đừng nói cho em biết là phía trước sẽ có bất ngờ, mất giá rồi." Mục Uyển nói xong, nhìn ra cửa sổ.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà cổ kính.
Thời cổ đại không có máy điều hòa, nhưng mùa hè cũng rất nóng. Nhà của người có tiền, có quyền đều xây nóc cao, rộng, bốn góc phủ xuống. Chỗ này cho dù đang là mùa hè nhưng khi bước vào cũng sẽ rất mát.
Mục Uyển nhìn trên mặt đất, trên tường đều là đá tảng được mài phẳng: "Nơi này chắc có từ lâu lắm rồi nhỉ?"
"Ngôi nhà đã có từ mấy trăm năm trước nhưng đã được sữa chữa lại." Hạng Thịnh Duật nói.
"Mấy trăm năm trước mà có thể có một ngôi nhà như vậy, không giàu cũng quý, hơn nữa không phải là giàu có bình thường đâu. Chắc cũng có tiếng trong lịch sử nhỉ? Không bị trưng dụng sao?" Mục Uyển tò mò hỏi.
"Em biết Đông Phương Yên không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Nữ quan bác học, biến mất ở hoàng cung, có câu chuyện tình yêu ngược tâm liên quan đến bà ấy, có người nói Phó tướng quân không chết mà đã dẫn bà ấy đi rồi. Cũng có người nói bà ấy chết trong trận hỏa hoạn lớn. Nơi này có liên quan đến bà ấy sao?" Mục Uyển hỏi.
"Hoàng thượng thích bà ấy, hoàng hậu, hoàng thái hậu lúc đó đều không tha cho bà ấy, mấy lần muốn dồn bà vào chỗ chết. Bà ấy sớm đã chán ghét cuộc sống trong cung, trong truyền thuyết Phó tướng quân chết trận trên chiến trường, thực ra là được bà ấy cứu, bọn họ sống ẩn dật ở nơi này."
"Bà ấy cũng không có nhiều tiền, sao có thể xây được căn nhà thế này?" Mục Uyển nói.
"Lúc Đông Phương Yên mới xuất hiện, cách ăn mặc rất kỳ lạ, nói chuyện cũng không ai hiểu. Nhưng bà ấy vô cùng thông minh, biết rất nhiều thứ mà người khác không biết, mà những gì bà ấy nói ra đều là những thứ mà từ trước tới giờ người khác chưa từng nghe, bà ấy chỉ cần thời gian mấy tháng đã biết được ngôn ngữ địa phương, còn thi đậu nữ quan, em nói xem đây là tại sao?"
"Có người biên soạn câu chuyện của bà ấy thành người hiện đại xuyên không về quá khứ." Mục Uyển nói.
"Xuyên không, nếu là loại kỹ thuật này thì với năng lực của tôi, tôi đã có được từ lâu, chỉ tiếc khoa học bây giờ còn chưa phát triển tới mức đó."
"Anh cảm thấy tại sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Tổ tiên của Đông Phương Yên chính là quý tộc lánh đời, bóng râm lúc nãy em nhìn thấy trước kia không phải như vậy, lúc trước nó bao cả khu vực này lại, bên trong còn có tường đất, người bình thường không vào được, cũng không dám vào. Từ nhỏ Đông Phương Yên đã được học, được dạy dỗ nên không giống người thường, thêm vào đó bà ấy bẩm sinh tư chất thông minh. Sau khi ra ngoài, ham học hỏi, quen thuộc các tác phẩm đương thời, chuyên tâm nghiên cứu, đã đưa một số lượng lớn sách đến nơi này."
"Xem ra tổ tiên của bà ấy rất có tiền mới có thể tiêu xài như vậy."
"Cũng không phải vậy, bà Đông Phương này không chỉ làm nữ quan mà còn buôn bán. Thu mua châu báu trong núi, đương nhiên là giàu có một phương. Bà ấy chán ngán cuộc sống chốn quan trường, từ lâu đã dời dòng dõi của mình đến nơi này." Hạng Thịnh Duật giải thích.
"Vậy đời sau của bà ấy đâu? Không đi ra khỏi nơi này sao?"
"Dã sử ghi chép lại bà ấy đã từng bị hoàng hậu hạ độc, chắc hẳn đã tổn thương đến cơ thể, khó có con nối dòng."
"Vậy cũng không đúng, nếu không có con nối dòng nơi này sẽ không có người nối nghiệp, không phải sớm đã trở thành hoang phế rồi sao?"
"Là đã trở thành hoang phế, chỉ là người sau này mua lại đã tiến hành sửa chữa, thay đổi. Những chỗ thay đổi có rất nhiều, sau khi qua tay nhiều người mới tới tay tôi."
Mục Uyển ngẫm lại cũng đúng, mấy trăm năm qua đồ vật để lại cũng không nhiều, rất nhiều thứ cũng là do người đời sau cải tạo mà thành. Chỉ là bây giờ để lại căn nhà này chắc hẳn là vì phòng ngừa sập đổ nên cũng đã được sửa chữa lại.
"Đây chính là bất ngờ mà anh nói?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên không phải, cái này thì tính là bất ngờ gì chứ? Em đúng là ngốc. Đi thôi, ở bên trong." Hạng Thịnh Duật nói xong, dẫn đầu đi trước.
Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể