Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1184: có lẽ anh ấy ổn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1184: CÓ LẼ ANH ẤY ỔN

Mục Uyển suy tư nhìn anh.

Hạng Thịnh Duật của hôm nay rất lạ, trước kia anh vô cùng bá đạo, chẳng cần biết đúng sai, anh đã muốn là sẽ làm, không cho phép bất cứ ai phản kháng.

Nhưng bây giờ anh lại giống như dụ dỗ.

"Nếu em không nói gì thì tôi cứ làm theo ý của mình đấy nhé." Hạng Thịnh Duật nói rồi thì cởi cúc áo của cô ra.

Lúc Mục Uyển đang đấu tranh giữa việc làm chủ hay không... cuối cùng... vô thức...

Một đêm dài trôi qua.

Cô bị Hạng Thịnh Duật đánh thức: "Chúng ta phải đi rồi, lên xe rồi ngủ tiếp."

"Không phải anh cố ý đó chứ?" Mục Uyển chất vấn.

Biết rõ là phải dậy sớm mà còn ngủ muộn đến thế kia.

"Cứ làm như tôi không phải dậy sớm ấy, tôi còn tỉnh lại sớm hơn em." Hạng Thịnh Duật đáp: “Nếu em không muốn đi bộ thì tôi ôm em đi, nhưng mà cũng phải mặc quần áo đã chứ, bây giờ bên ngoài vẫn lạnh lắm, sức khỏe em lại yếu, tôi không muốn em bị cảm lạnh đâu, cuối cùng lại hại cho tôi thôi."

Mục Uyển miễn cưỡng đứng lên mặc quần áo, đầu cô hơi đau: "Em nghĩ nếu như sau này phải dậy sớm thì không nên làm vậy, rồi còn phải đi làm cũng không thể thế được, chỉ có cuối tuần thì không sao."

"Biết rồi." Hiếm khi Hạng Thịnh Duật dễ nói chuyện như thế.

Với tính cách của anh trước kia, chắc chắn anh sẽ tự phụ, ngông cuồng nói: “Ông đây đã muốn thì cứ tới, em chỉ được nghe theo lời tôi thôi, không có tư cách phản kháng."

Mục Uyển nhìn anh đầy quái dị.

Anh đang tìm giày của cô, nắm chặt mắt cá chân giúp cô mang vào rồi nhìn lại: "Muốn tôi bế em không?"

Trong lòng Mục Uyển còn đang thấy rất kỳ lạ, tay cô để lên trán Hạng Thịnh Duật: "Hạng Thịnh Duật, anh còn nhớ chuyện chúng ta bốc thăm khi còn bé không?"

"Đương nhiên là nhớ, lúc chúng ta chưa lớn bao nhiêu, ông nội tôi bất chợt nảy ra suy nghĩ cho hai đứa một cái bánh cuộn, tôi cướp được thì nhất định em phải giành lấy nó, khi còn bé em chỉ biết cướp đồ của tôi thôi." Hạng Thịnh Duật nói luôn.

*Bánh cuộn: tên tiếng anh là Sangza, món ăn vặt ở Tân Cương

Đúng là Hạng Thịnh Duật thật rồi.

"Chúng ta đi chưa, không ăn sáng mà cứ xuất phát sao?" Mục Uyển hỏi: “Em hơi đói bụng."

"Em muốn ăn à?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển gật đầu.

"Em rửa mặt đánh răng trước, tôi bảo mấy người dưới kia làm, chắc là nhanh thôi." Hạng Thịnh Duật nói xong rồi đi ra ngoài.

Mục Uyển vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi đi ra.

Sở Giản đang đợi ở trước cửa, anh ta nói: "Hôm nay cô được sắc phong, đáng lý ngài ấy không cần phải dậy sớm như thế."

"Tôi được sắc phong thì nhất là người nhà họ Hạng, anh ấy nên ở đó mới phải." Mục Uyển đáp.

"Ngài ấy vui thì đi, không vui thì ai làm gì được ngài ấy."

Mục Uyển gõ lên đầu Sở Giản: "Cái hay thì không học, toàn học theo anh ấy ngông cuồng tự đại."

"Tôi không ngông cuồng tự đại, tôi rất cầu thị mà."

"Được rồi, đưa tôi đi ăn sáng đi." Mục Uyển nói.

Sở Giản dẫn đường phía trước.

Đúng là bọn họ dậy rất sớm, ngoài trời vẫn tối đen.

Mục Uyển theo Sở Giản đến phòng ăn.

Hạng Thịnh Duật đang cầm điện thoại cau mày, thấy Mục Uyển lại đây, anh đưa điện thoại cho Mục Uyển: "Đây là lễ phục mà mấy người kia đưa tới, em xem đi, được làm theo size của em trước kia, nhưng bây giờ em gầy hơn hồi đó, có khi phải đổi nên cần chút thời gian, không thể sửa lại hết được, em chọn hai bộ em thích nhất, tôi sẽ nói họ sửa nhanh, lát nữa về phải mặc.”

Mục Uyển cầm điện thoại của Hạng Thịnh Duật: “Những lễ phục này bắt đầu làm từ khi nào vậy?"

"Lúc em đi nước A, tôi tìm mấy nhà thiết kế làm liên tục mấy ngày đêm không nghỉ, em có thích không?" Hạng Thịnh Duật lại gần hỏi cô.

Mục Uyển lướt lướt, Hạng Thịnh Duật tìm người thiết kế cho cô sáu bộ đồ, có lẽ đây đều là những nhà thiết kế tài ba: “Bộ nào cũng đẹp, nếu như nhất định phải chọn hai bộ thì số 2 và 3 đi."

Hạng Thịnh Duật lướt xem bộ số 2 và số 3: “Gout thẩm mỹ của em giống với tôi lắm đấy, tôi cũng thấy bộ số 2 và 3 rất thích hợp với em. Để tôi nói họ."

Hạng Thịnh Duật nói xong thì để điện thoại xuống.

Trợ lý đầu bếp bưng bát mì sợi lại đây.

Mì được làm thủ công, bên trong có rau xanh xanh biếc, trên mặt trưng bày thịt heo hầm rau mai, trông có vẻ rất ngon.

*Thịt heo hầm hay còn được gọi là khâu nhục, được du nhập vào Việt Nam qua sự biến tấu của người dân tộc Tày, Nùng, và qua thời gian đã trở thành món ăn Đặc sản nổi tiếng của Lạng Sơn. Rau mai là một loại mù tạt Trung Quốc khô của người Hakka đến từ Huệ Châu, tỉnh Quảng Đông.

Hạng Thịnh Duật trộn mì rồi đặt trước mặt Mục Uyển: “Nếm thử xem."

"Vâng." Mục Uyển ăn thử một miếng, vẻ mặt bỗng cứng đờ, mì này có phần không giống với vị trước đây cô từng ăn: “Mì này được làm ở đây sao?"

Hạng Thượng Duật cong môi: "Đương nhiên, ăn ngon không?"

"Ngon." Cô yên lặng ăn sạch bát mì: “Mấy người Lã Bá Vĩ đã ăn sáng chưa?"

"Em quan tâm đến thuộc hạ của mình nhỉ." Hạng Thịnh Duật hỏi lại một cách đầy ý vị sâu xa.

"Em xem họ là bạn." Mục Uyển sửa lời.

"Vậy em xem tôi là gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển yên lặng nhìn anh, như lướt qua ngàn lớp ánh sáng.

Nếu là cô của trước đây, cô sẽ đáp thế nào?

"Tôi xem anh là gì thì có liên quan sao, quan trọng là... anh xem mình là gì?"

Lúc cô nói câu này ra, cô đoán Hạng Thịnh Duật sẽ vô cùng tức giận.

"Không phải anh nói là muốn cưới em sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.

Hạng Thịnh Duật rất vui, anh cúi đầu hôn lên môi cô, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt hân hoan: “Em giác ngộ như thế thì tốt, tôi ôm em ra ngoài."

Vừa nói, anh chẳng nói chẳng rằng đã bế Mục Uyển lên, đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau họ đã đi ra.

Xe của Hạng Thịnh Duật đã chờ sẵn.

Anh đặt cô ngồi vào ghế ngồi sau xe, còn anh thì ngồi ngay bên cạnh.

Sở Giản liếc nhìn Hạng Thịnh Duật một chút.

Ôi, tâm trạng của tiên sinh hôm nay tốt ghê cơ, cười tươi như hoa rồi kìa? Có thể bớt bớt lại được không, anh ta còn đang độc thân đấy.

Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ. "Mấy người Lã Bá Vĩ đâu?"

"Yên tâm, họ sẽ theo sau, em còn buồn ngủ à?" Hạng Thịnh Duật hỏi cô.

"Vâng." Mục Uyển đáp.

Hạng Thịnh Duật mạnh mẽ kéo đầu cô tựa lên trên vai anh.

Mục Uyển bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Nghĩ tới lúc tỉnh dậy họ đang đi qua Lục Ấm xanh mát.

Cô cảm thấy thật là hùng vĩ, không biết trong đêm thì sẽ như thế nào.

Cô bật người dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nhìn gì thế?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

"Hôm nay chúng ta sẽ đi qua Lục Ấm chứ?" Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật nhìn mắt cô là biết, cô rất mong được thấy, anh quay lại nói với Sở Giản: "Bảo người ta bật đèn ở đó lên."

"Vâng." Sở Giản đáp, anh gọi điện thoại.

"Ở đó cũng có đèn à?"

"Tôi lắp thêm vào." Hạng Thịnh Duật tự hào nói.

Chỉ chốc lát sau họ đã đi qua Lục Ấm lượn lờ khói tỏa, sương mù đọng lại đủ thứ hình thù dáng vẻ, tuyệt mỹ không giống ở thế gian.

"Nếu sau này anh không có tiền, có thể biến nơi này thành điểm du lịch, thu hút du khách tới, chắc chắn cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền." Mục Uyển thở dài nói.

"Lái xe chậm một chút." Hạng Thịnh Duật dặn dò Sở Giản, anh lười biếng, nhếch miệng ôm lấy Mục Uyển, đáp: "Tôi mà không có tiền à? Em cả nghĩ quá rồi, súng Lôi Âm trong tay tôi nhiều như vậy, bán một cây thì muốn gì cũng có."

Mục Uyển: "..."

Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio