CHƯƠNG 1186: ANH ẤY THẬT SỰ THÍCH TÔI?
“Barney đồng ý rồi sao?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Cậu ta còn dễ nói chuyện hơn tôi nghĩ, tôi đưa điều kiện cho cậu ta, nhưng cậu ta không cần gì cả, nói rằng đây là duyên phận nên mới giúp đỡ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Khóe miệng Mục Uyển hơi cong lên: “Cậu ấy giống như thiên sứ vậy.”
Hạng Thịnh Duật cũng cong khóe môi, giữ lấy lưng cô: “Em thấy cậu ta giống thiên sứ, vậy tôi giống gì? Ác ma à?”
“Nếu như em nói anh là thiên sứ giữa những ác ma, thế thì quá duy tâm rồi, anh cũng cảm thấy ớn lạnh trong người, em thấy anh giống như quân vương, là bá chủ của thiên hạ.” Mục Uyển cười nói, trong mắt ẩn giấu sự gian giảo.
Hạng Thịnh Duật hài lòng với câu trả lời của cô: “Thiên sứ bay ở trên trời, không vướng bụi trần, tôi thà làm bá chủ, muốn gì được nấy.”
“Ừ.” Mục Uyển đáp, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Ý của cô là, anh có thể đi rồi.
Hạng Thịnh Duật thể hiện rõ dáng vẻ không muốn đi, hứng thú nhìn cô.
“Không phải anh nói, muốn đến chỗ mẹ anh à?” Mục Uyển nhắc nhở.
“Tôi đang xem xem, có nên đưa em đi cùng không.”
“Đừng.” Mục Uyển từ chối: “Mẹ anh sẽ không tha cho em đâu.”
“Có tôi ở đây, bà ấy sẽ không đối xử với em như vậy.” Hạng Thịnh Duật nói giọng khẳng định anh càng nhìn cô lại càng muốn công khai, càng muốn cả thế giới biết rằng, bây giờ cô là người phụ nữ của anh rồi.
“Anh ở đó, đương nhiên bà ấy sẽ không làm vậy, nhưng lúc anh không ở đấy, bất cứ lúc nào em cũng có thể bị giật tóc, lẽ nào anh định đi đâu cũng đưa em theo à, dù vậy cũng sẽ có lúc bất trắc.” Mục Uyển kịch liệt phản đối.
Hạng Thịnh Duật chớp mắt: “Việc của chúng ta, rồi thì họ cũng sẽ biết thôi.”
Chuyện của bọn họ sao?
Cô nhớ tháng trước, anh còn nhốt cô vào lồng sói, cô mới về nước có mấy tháng, sao chuyện lại phát triển nhanh như vậy rồi?
“Anh để em nghĩ đã, em cần phải nghĩ.” Mục Uyển nói.
“Em phải nghĩ cái gì?” Hạng Thịnh Duật cứng mặt lại: “Em cảm thấy trừ việc ở bên tôi, em còn lựa chọn nào khác không?”
“Đây không phải vấn đề chọn lựa.”
“Vậy là vấn đề gì? Nói rõ ràng cho tôi.” Hạng Thịnh Duật nói giọng nghiêm khắc.
“Là vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bây giờ anh vẫn là bạn trai của Phó Hâm Ưu, anh lại đưa em đến gặp mẹ anh, mẹ anh sẽ nghĩ em là người thứ ba xen vào.” Mục Uyển nói.
“Chúng ta biết nhau từ nhỏ, nếu nói người thứ ba thì người đó là Phó Hâm Ưu, hơn nữa, trước giờ tôi chưa từng thích cô ta, cũng chưa từng ngủ với cô ta, chỉ là liên hôn mà thôi.” Hạng Thịnh Duật vẻ bất đắc dĩ nói.
“Liên hôn, cũng là công khai rồi, Hạng Thịnh Duật, em không đồng thuận tam quan của anh.” Mục Uyển nói thẳng ra.
Hạng Thịnh Duật lạnh mặt: “Em không đồng thuận tam quan của tôi, thì đồng thuận với ai, Hình Thiên à? Lúc anh ta kết hôn với em, vẫn luôn yêu vợ của em trai mình là Bạch Nguyệt.”
“Em không muốn nói nhiều với anh nữa, anh có thể đi rồi.” Mục Uyển xoay người xuống lầu.
Hạng Thịnh Duật giữ lấy vai cô: “Mỗi lần nhắc đến anh ta, tâm trạng em sẽ thay đổi, trong lòng em vẫn chưa buông bỏ được anh ta, đúng không?”
“Hạng Thịnh Duật, trước tiên anh cứ nghĩ xem cái anh muốn rốt cuộc là gì, nghĩ rõ ràng rồi thì hãy quyết định.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
“Anh muốn gì, em sẽ cho anh điều đó sao? Anh muốn công khai quan hệ với em, anh muốn em gả cho anh, em làm được không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Bây giờ anh với Phó Hâm Ưu là một đôi, quan hệ của hai người đã được công khai rồi, tất cả mọi người đều biết điều đó, anh nói muốn công khai với em! Anh cảm thấy người khác sẽ nói gì, họ sẽ nói, lại là cái cô Mục Uyển đó, lúc làm phu nhân ở nước A thì câu dẫn chồng của dì mình, ly hôn rồi, lại đi câu dẫn anh họ mình.” Mục Uyển mắt đỏ hoe.
“Em có câu dẫn Lục Bác Lâm hay không anh biết rõ, em có câu dẫn anh không anh càng biết rõ hơn, chỉ cần anh biết là được rồi, em quan tâm người ngoài làm gì, những người đó có tiếp xúc với em không, có thể bước vào cuộc sống của em không? Họ có thể cho em thứ gì không?” Hạng Thịnh Duật nâng cao giọng.
“Em sống trong cộng đồng, chứ không phải sống trong chiếc lồng của riêng mình anh.” Mục Uyển buột miệng.
“Em xem việc ở bên anh là bị giam cầm trong lồng sao?” Hạng Thịnh Duật không bình tĩnh nổi nữa, trước đây lúc tức giận anh đã nhịn rất nhiều, nhưng từ ‘chiếc lồng’ này quá sắc bén, sắc bén đến mức phủ nhận tất cả những gì anh bỏ ra.
“Lẽ nào không phải sao? Bình tĩnh mà nói thì anh từng tôn trọng em chưa? Lúc anh muốn thứ gì có để em từ chối không? Anh muốn thế nào thì bắt phải như thế đó, anh từng thử đứng ở vị trí của em chưa?”
“Nếu như anh chưa từng nghĩ đến tình cảnh của em, thì anh đã không mạo hiểm đắc tội với Lan Ninh phu nhân để em có tước hiệu An Ninh phu nhân, nếu như anh chưa từng nghĩ đến tình cảnh của em, thì sẽ không giúp em đạt được chức vị mà em mong muốn, nếu như anh chưa từng nghĩ đến tình cảnh của em, anh cũng sẽ không muốn công khai, anh cho rằng công khai chính là tôn trọng em!” Hạng Thịnh Duật tức giận, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ tức điên lên mất.
Anh xoay người, bước ra ngoài.
An Kỳ, Lã Bá Vĩ, Sở Giản đều ở ngoài cửa.
Họ cãi nhau to tiếng như vậy, mấy người bên ngoài đều nghe rất rõ.
An Kỳ và Lã Bá Vĩ nhìn nhau.
An Kỳ ra hiệu Lã Bá Vĩ vào bên trong đi.
Lã Bá Vĩ bước vào trong, Mục Uyển nhăn mũi, không bình tĩnh như bình thường, chỉ cảm thấy rất phiền não.
Lã Bá Vĩ ngồi trước mặt cô: “Hôm nay Hạng Thịnh Duật dậy từ rất sớm, thực ra anh ta không cần dậy sớm như vậy, nhưng sợ bỏ lỡ đại lễ sắc phong của cô.”
“Bá Vĩ.” Mục Uyển nhìn anh ta, mắt đỏ hoe: “Tôi cảm thấy bản thân như người thứ ba vậy, tôi hận nhất là người thứ ba, vậy mà bản thân lại trở thành người thứ ba, tôi ghét bộ dạng như này của bản thân, vì ghét nên không muốn người khác biết, vì chột dạ, nên tôi sợ người khác sẽ bàn luận sau lưng mình.”
“Hạng Thịnh Duật cũng nói rồi, trước giờ cậu ấy chưa từng thích Phó Hâm Ưu, cũng không phát sinh quan hệ gì với Phó Hâm Ưu, họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”
“Nhưng người khác không biết điều đó. Chúng ta sống trong cộng đồng, bản thân không giết người nhưng người khác lại cho rằng mình giết người, bao gồm cả cảnh sát, quan tòa, thì mình vẫn sẽ bị xử bắn, trong quá khứ tôi đã phải sống trong sự chỉ trích của người khác rồi, quá đáng sợ rồi.” Mục Uyển nói.
“Trước đây cô không để ý đến cái nhìn của người khác.”
“Nói cho cùng, tôi không thích anh ấy, tôi không muốn công khai, không muốn ở bên anh ấy.” Mục Uyển nói.
“Tôi lại cảm thấy cô rất thích cậu ấy, có thể còn hơn cả cô và cậu ấy tưởng tượng, cậu ấy vốn dĩ có thể cưới Phó Hâm Ưu, giúp đỡ Phó Hâm Ưu trở thành phu nhân An Ninh, nhận được sự tín nhiệm và giúp đỡ của Lan Ninh phu nhân, nhưng cậu ấy không làm vậy, vì cô xuất hiện, thậm chí cậu ấy nghĩ cho cô nhiều hơn cả bản thân mình.”
Trong lòng của Mục Uyển, có một chút buông lỏng.
Những việc này, cô có thể thấy được, cũng có thể tự suy ra.
Hạng Thịnh Duật cưới cô, chính là công khai đối địch với Lan Ninh phu nhân.
“Anh cảm thấy anh ấy, thật sự thích tôi?” Mục Uyển hỏi.
Truyện convert hay : Một Bào Tam Thai, Tổng Tài Cha Siêu Hung Mãnh