CHƯƠNG 1205: Ở TRONG CHĂN MỚI BIẾT CHĂN CÓ RẬN...
Mục Uyển khẽ mỉm cười, cúi đầu uống một hớp trà: "Vất vả lắm tôi mới có thể rời khỏi phạm vi của anh ấy, có thể yên tĩnh một mình, chúng ta đừng nói tới anh ấy nữa."
"Tiếp theo cô có nghĩ kỹ nên làm thế nào chưa?" Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: "Tôi không suy nghĩ nhiều, kế hoạch lúc nào cũng không sánh kịp thay đổi. Có kế hoạch sẽ có chờ mong, có chờ mong sẽ có thất vọng, không bằng gặp sao yên vậy."
"Ngày mai chúng ta vẫn đi SHL sao?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Đương nhiên phải đi. Đó là cơ hội có thể đi ra ngoài du lịch, đương nhiên phải đi. Vé đặt buổi tối phải không?" Mục Uyển hỏi.
Lã Bá Vĩ gật đầu: "Chắc hẳn là buổi tối."
"Anh nói một chút về kỹ năng sinh tồn của cuộc sống hoang dã đi. Lần trước tôi ở trên cây cũng không dám leo xuống, chỉ sợ gặp phải thú hoang gì đó. Con người dựa vào công cụ, trong tình huống không có công cụ con người sẽ không đánh lại thú hoang đúng chứ?" Thoạt nhìn tâm trạng của Mục Uyển có vẻ tốt lên.
"Tốt nhất là phải mang theo công cụ, ví dụ như súng."
"Nếu không có súng thì sao?"
"Cơ bản nhất chính là lửa. Thú hoang sợ lửa, không dám đến gần. Tốt nhất là mang theo bật lửa. Nếu không có bật lửa dùng gỗ đánh ra lửa thì rất phiền phức. Có một số người làm cả ngày cũng không đánh ra lửa, cho dù là nhà thám hiểm kinh nghiệm đầy mình thì cũng có một ngày không thành công. Bởi vì môi trường trong rừng sâu tương đối ẩm ướt, lúc lựa chọn nguyên liệu nhất định phải chọn cho đúng." Lã Bá Vĩ nói.
"Anh nói cho tôi nghe cụ thể nên lựa nguyên liệu nào mới chính xác?" Mục Uyển hiếu học hỏi.
"Mắt thường cũng phán đoán được. Đầu tiên phải là khô ráo, kế đến là dễ cháy. Lúc đánh vào gỗ cần phải dùng lực ma sát thích hợp, thêm vào đó là tốc độ và sự tỉ mỉ." Lã Bá Vĩ kiên nhẫn nói.
"Hôm nay tôi học kỹ năng này, nếu có một ngày tôi bị lạc trong rừng rậm, trên người lại không có gì cả thì vẫn có thể giữ được một cái mạng." Mục Uyển cười nói.
"Lửa rất quan trọng, có thể khiến cho cơ thể cô khô ráo, nhiều thêm một tầng bảo vệ sức khỏe, hơn nữa cô cần bổ sung nước. Nếu không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì tốt nhất nên nấu chín nước trong rừng xong hãy uống. Bởi vì trong nước sẽ có trứng của côn trùng và vi khuẩn mà cô không nhìn thấy." Lã Bá Vĩ nói.
"Nhưng nếu tôi không có công cụ thì làm sao lấy được nước?" Mục Uyển hoang mang.
"Bên trong một số tảng đá lớn có rãnh, cô có thể để nước vào trong rãnh đá, sau đó để mấy hòn đá đã đốt thật nóng vào. Nhiệt độ của đá được đốt nóng có thể đun sôi ít nước này. Cô xem ít nước này đều rất dơ, đợi cho mấy tạp chất lắng xuống, nước mới sạch lúc đó có thể uống được rồi. Nếu không có đá tảng lớn, cô có thể đào một cái hố, dùng nhánh cây hoặc đá để đào.Trong tình huống không có dao, cô lựa mấy hòn đá có cạnh sắc, hoặc đập đá lớn thành đá vụn, như vậy sẽ có mấy ‘lưỡi dao’ sắc. Nên lựa mấy hòn đá nhìn có vẻ hơi cứng, mấy hòn đá này có thể tìm được trong mấy dòng suối nhỏ." Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi hiểu rồi, chờ lát nữa An Kỳ tỉnh lại chúng ta sẽ đến lòng suối tìm." Mục Uyển nói.
"Giải quyết được vấn đề lửa và nước rồi, sau đó là chỗ ở. Nhiều nhà thám hiểm bây giờ đều sẽ chuẩn bị lều vải, đơn giản tiện lợi là tìm một chỗ trống, gần nơi có nguồn nước thì có thể dựng lều."
"Nếu không có lều vải thì sao?" Mục Uyển hỏi.
"Vậy thì dựng một cái giường đơn giản. Trong rừng có rất nhiều côn trùng trên mặt đất, vì vậy tôi thường đề nghị trong tình huống có điều kiện thì nên dựng giường cách mặt đất." Lã Bá Vĩ nói.
"Điều kiện gì?" Mục Uyển không hiểu nói.
"Thời gian cho phép, điều kiện cho phép, nếu cô không có dao, rất khó có được gỗ cần thiết. Nếu cô tìm cây khô trên mặt đất rất có thể đó là nhà của côn trùng.
"Nghe anh nói như vậy quả thật cuộc sống hoang dã không phải là chuyện dễ dàng gì."
"Trong tình huống không có gì của mấy ngày trước, chắc chắn là khó khăn nhất."
"Anh đã từng sống trong rừng ?" Mục Uyển tò mò hỏi.
"Trước đây tôi là bộ đội đặc chủng, sau đó trở thành lính đánh thuê, phải trốn tránh truy sát, nên nấp trong rừng rất nhiều lần. Tuy điều kiện trong rừng rất khắc nghiệt, nhưng lại là nơi ẩn nấp rất tốt. Tôi đã gài bẫy xung quanh, lại quen thuộc hoàn cảnh nên luôn có thể trốn thoát." Lã Bá Vĩ nói.
Bây giờ Mục Uyển đã hơi rõ tại sao bình thường Lã Bá Vĩ sẽ chuẩn bị mấy công cụ sống hoang dã này rồi.
Trong tình huống không có bất cứ thứ gì mà trốn vào rừng sâu, chắc chắn rất thê thảm. Bất kể là về mặt tâm lý hay là về mặt sức khỏe, đều là thách thức. Vì vậy, anh ta sẽ chuẩn bị những thứ này để phòng ngừa lần chạy trốn tiếp theo có thể sống đỡ hơn một chút
"Sau khi anh trốn vào rừng thì ăn gì?" Mục Uyển hỏi.
"Ăn tất, từ bò cạp, kiến, nhện đến vỏ cây. Có lúc đói quá thì gặm cả gỗ. Cô có từng đọc qua một bài viết nói về Chaplin chưa. Ông ta đi đào vàng, kết quả đói quá ăn luôn giày da của mình." Lã Bá Vĩ cười nói.
Mục Uyển trong lòng sợ hãi, sống trong cuộc sống văn minh lâu rồi, có lúc sẽ tưởng tượng đến cuộc sống hoang dã, nhưng khi dấn thân mình vào chỗ đó mới biết đó là những ngày đều sống ở quỷ môn quan.
"Lần anh ở trong rừng lâu nhất là bao lâu?" Mục Uyển hỏi.
"Hai năm, có điều thời gian lâu rồi sẽ càng quý trọng cuộc sống, lúc đó tôi bắt được sáu con thỏ trong một lúc. Tâm trạng đó giống như có được cả thế giới. Tôi ăn no cả một tuần. Chuyện kinh hồn bạt vía nhất chính là tôi bắt được một con gấu, chỉ có điều đó là một con gấu già, con gấu đó không biết tại sao bị thương." Lã Bá Vĩ nhớ lại nói.
"Thịt gấu ăn ngon không?" Mục Uyển hỏi.
Lã Bá Vĩ nhún vai: "Không có muối, không có mì chính, cũng không có rượu, đúng rồi có hoa tiêu. Trước đây rất lâu tôi đã tìm được hoa tiêu dại trong rừng, vừa hay có thể dùng tới."
"Không có muối, không phải sẽ mắc bệnh biến chứng sao?" Mục Uyển lo lắng.
"Lấy được trên người động vật. Có lúc cũng sẽ tìm thấy mật ong. Tình huống nào cũng có. Nhưng thường xuyên vẫn là chịu đói vài ngày, chỉ ăn một chút đồ. Bởi vì thường xuyên bị đói nên cho dù là bắt được một con chuột cũng sẽ cảm thấy mừng rỡ." Lã Bá Vĩ cười nói.
"Trước đây Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt ở trên đảo không người rất lâu. Sau đó Cố Lăng Kiệt dựng một căn nhà cạnh bãi biển, tôi đã đi đến đó. Tuy còn sơ sài hơn trong tưởng tượng nhưng cũng hơi giống như đang ở thế ngoại đào viên. Tôi còn hâm mộ rất lâu nữa đấy." Mục Uyển nói.
"Nếu thật sự tốt như vậy, thì tại sao con người phải xây nhà văn minh hiện đại chứ?" Lã Bá Vĩ hỏi.
"Những gì trong tưởng tượng đều tốt đẹp cả. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận." Mục Uyển thở dài nói.
"Mặc kệ thuận cảnh, nghịch cảnh, chỉ cần điều chỉnh tâm trạng thật tốt thì có thể sống vui vẻ. Cái hòn đảo kia của Bạch Nguyệt sau này tôi có đến đó, vận may của cô ấy khá tốt, nơi đó cách xa thành phố, sản vật tương đối phong phú. Vì vậy là nơi tốt để trải nghiệm. Có một số đảo biệt lập, một hai ngày không có gì ăn là chuyện bình thường. Dưới biển có cá nhưng căn bản không bắt được, trừ khi có lưới bắt cá. Nếu không thì không cần phải nói. Tôi nhớ lúc đầu Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt trôi giạt lên đảo, là có lưới bắt cá đấy, vì vậy ngày tháng của bọn họ cũng không tệ lắm." Lã Bá Vĩ nói.
"Ông trời đối xử với bọn họ rất tốt." Mục Uyển nói.
"Phu nhân cảm thấy ông trời đối xử với cô không tốt sao? Trên thực tế..." Lã Bá Vĩ dừng lại, nhìn Mục Uyển ...
Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần