CHƯƠNG 1210: SAO ANH KHÔNG CẦM LOA ĐI THÔNG BÁO LUÔN ĐI
Mục Uyển bị anh nhắc như vậy mới nhớ ra.
Lần trước ở trên thuyền, bọn họ đã đánh cược trò gắp thú, cô đã thua.
Hạng Thịnh Duật yêu cầu cô gả cho anh, cô không đồng ý nên hai người ầm ĩ một trận, do đó điều kiện này bị bỏ qua một bên.
Giờ anh bỗng nhắc đến nó, cô cảm thấy rất lúng túng, có cảm giác mình thất hứa.
“Anh còn muốn chơi không?” Mục Uyển chột dạ hỏi.
“Anh không chơi trò liên quan đến điều kiện, anh chắc chắn sẽ làm được điều kiện mà em đặt ra, còn em thì chắc chắn sẽ chơi xấu không thực hiện điều kiện của anh.” Hạng Thịnh Duật hiểu rõ cô.
Mục Uyển nghĩ cũng đúng nên im lặng.
“Vậy chúng ta chơi vẽ xấu đi, ai thua sẽ bị vẽ lên mặt.”
“Được.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, cô không nhắc đến điều kiện nữa, đúng là chuyện tốt.
Anh luôn cảm thấy, điều kiện mà cô nhắc đến chắc chắn sẽ liên quan đến việc cô rời khỏi anh.
Cô không nhắc đến nó nữa, điều này chứng tỏ, cô sẽ không rời xa anh nữa.
Ăn xong.
Sở Giản sắp xếp thuộc hạ đi canh gác.
Năm người Mục Uyển, Lã Bá Vĩ, An Kỳ, Hạng Thịnh Duật và Sở Giản cùng nhau chơi.
Mặc dù trò của trẻ con nhưng bọn họ vẫn chơi rất vui vẻ.
Trên mặt Mục Uyển bị vẽ hai vạch rồi.
Hạng Thịnh Duật cũng bị vẽ một vạch.
Mặt Sở Giản là bị vẽ nhiều nhất.
Nhưng anh thấy quan hệ giữa Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển đã hòa hoãn hơn nhiều thì tâm trạng cũng tốt lên.
Mục Uyển cũng nhận ra rằng An Kỳ thích Sở Giản, thích trêu chọc anh ta.
Sở Giản là người có năng lực rất mạnh, nhưng thật ra tâm tư lại rất đơn giản, bị An Kỳ chọc mấy câu đã đỏ mặt rồi.
“Sở Giản, trước đây anh có bạn gái không?” Mục Uyển hỏi.
“Liên quan gì đến cô.” Sở Giản ngang ngược nói.
Hạng Thịnh Duật đá anh ta: “Cô ấy hỏi thì cậu cứ nói đi, nói cho đúng vào, cứ trả lời như tên ngốc thế làm gì.”
“Có.” Sở Giản nói.
Hạng Thịnh Duật cười giễu cợt, nói với Mục Uyển: “Trước đây cậu ta có nuôi một con chó, tên là ‘bạn gái’, sau đó con chó đó chạy theo chó đực.”
“Phụt.” An Kỳ không khách khí cười ra tiếng.
Vẻ mặt Sở Giản khó coi: “Phụ nữ có gì tốt chứ?”
“Vậy ai nói muốn tìm một cô bạn gái thế?” Hạng Thịnh Duật không khách khí vạch trần anh ta.
“Tôi chỉ nói khoác thôi.” Sở Giản giải thích.
“Vậy cậu nói khoác chuyện tìm bạn gái hay không tìm được nên nói khoác?” Hạng Thịnh Duật vạch trần không hề nể nang.
Sở Giản không muốn đáp lại anh nữa.
“Vì vậy giờ Sở Giản chưa có bạn gái sao?” An Kỳ nói với ánh mắt phát sáng.
“Liên quan gì đến cô.” Sở Giản ngang ngược nói với An Kỳ.
Cô ấy cũng cười chế nhạo: “Giờ không phải chuyện của tôi, nhưng sau này thì chưa chắc.”
“Tại sao sau này lại chưa chắc?” Sở Giản khó hiểu hỏi.
An Kỳ ghét bỏ nói: “Anh ngốc như heo đó, lại thua rồi.”’
Cô nói xong thì trên mặt Sở Giản lại vẽ thêm một đường.
Thời gian không còn sớm nữa, bọn họ quyết định đi nghỉ.
Giờ chỉ còn một chiếc lều hai người, tình cảnh hơi lúng túng.
Sở Giản nhận ra điều này nên nói với họ: “Hai người ngủ trong lều đi, tôi ngủ bên ngoài cũng được.”
“Trong lều có nệm hơi, tôi đưa túi ngủ của tôi cho anh, anh ngủ trong túi ngủ đi.” An Kỳ nói.
Mới nãy Sở Giản còn ngang ngược mà lúc này anh lại gãi đầu: “Như vậy không hay cho lắm.”
“Thể chất con gái yếu, cậu ngủ trong túi ngủ của tôi là được.” Lã Bá Vĩ nói với Sở Giản.
“Được.” Anh ta đồng ý ngay.
Trong lòng An Kỳ phức tạp, liếc nhìn Lã Bá Vĩ.
Anh hiểu ý cô ngay: “Nếu không thì cậu ngủ trong lều đi, để túi ngủ cho tôi.”
An Kỳ nở nụ cười, khá hài lòng với câu nói này.
“Tại sao chứ? Như vậy không tốt cho lắm, tôi cướp túi ngủ của anh đã không hay rồi, giờ còn muốn cướp lều của anh nữa.” Sở Giản uyển chuyển từ chối.
An Kỳ quẹt lọ lên mặt anh.
Sở Giản né tránh theo bản năng nên cô chạm vào môi anh.
Anh không vui: “Cô làm gì vậy, cô vẽ mặt tôi làm gì, tôi có thua đâu.”
“Tôi thấy anh ngốc quá rồi, thật tức chết đi được.” An Kỳ nói.
Sở Giản không vui nhíu mày nói: “Cô muốn đánh một trận không?”
“Tới đi, ai sợ ai chứ.” An Kỳ hét lên.
“Cô không phải đối thủ của cậu ta.” Hạng Thịnh Duật nói sâu xa với An Kỳ.
Cô biết mình không phải đối thủ của anh, tuy Sở Giản là người đơn giản, nhưng thân thủ anh rất tốt, nếu không thì anh đã không được theo Hạng Thịnh Duật.
Một thuộc hạ của anh cũng có thể đánh thắng cô.
“Tôi đi rửa mặt rồi ngủ.” An Kỳ nói xong thì đi vào lều lấy túi ra, múc nước sạch rửa mặt rồi đi vào trong.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ: “Anh còn dư túi không?”
“Vẫn còn.” Lã Bá Vĩ nói rồi nhìn Hạng Thịnh Duật: “Tôi đi lấy cho anh Hạng.”
Mục Uyển đi ngủ trước.
Một lát sau, Hạng Thịnh Duật cũng bước vào.
Mục Uyển đang ngủ trong túi ngủ, Hạng Thịnh Duật nằm cạnh cô, nhìn cô rồi dùng tay chọc vào túi ngủ.
Cô mở mắt nhìn anh: “Sao vậy?”
“Buổi chiều anh ngủ hơi nhiều nên giờ không ngủ được.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh có thể chơi game, có lẽ trên điện thoại có game offline đó.” Mục Uyển đề xuất.
“Chơi game làm gì, chơi nhiều quá không tốt cho mắt.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy anh đếm cừu đi, sẽ dễ ngủ hơn.” Cô lại đề xuất.
“Đếm cừu làm gì, anh nhàm chán thế sao?” Anh lại nói.
Mục Uyển trở người, không quan tâm anh nữa.
Anh lại chen tới, tay khoát lên vai cô: “Túi ngủ của em có thể nằm chen hai người không?”
“Không thể, nó rất nhỏ.” Mục Uyển nói.
“Vậy em đưa túi ngủ cho anh đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển: “…”
Cô nhìn anh.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật như vì sao, rất mênh mông không nhìn thấy đáy.
Nếu anh muốn, cô cũng không thể không cho anh, vì vậy cô chui ra khỏi túi ngủ.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, ánh mắt lóe lên tia gian xảo.
Cô nghĩ rằng anh muốn chui vào túi ngủ cô mới nằm kia, nhưng không ngờ anh lại ném nó qua một bên, sáp lại gần cô.
Mục Uyển biết anh muốn làm gì, đẩy anh ra: “Người khác sẽ thấy đó.”
“Chúng ta ở trong lều, sao người khác thấy được.” Hạng Thịnh Duật hôn cô.
Mục Uyển đẩy anh ra: “Người khác không thấy nhưng người bên cạnh chắc chắn cảm nhận được, mặc dù chúng ta có hai chiếc lều sát cạnh nhau.”
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, mở lều ra lệnh với Sở Giản: “Các cậu trước tiên đừng vào lều, khi nào tôi cho phép thì mới vào.”
Mục Uyển: “…”
Đây không phải anh nói cho tất cả mọi người biết bọn họ đang làm chuyện xấu sao?
“Lần này em hài lòng chưa?” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.
Hài lòng cái gì!
Sao anh không cầm loa đi thông báo luôn đi?
Cô không thèm để ý đến anh.
Hạng Thịnh Duật lật người cô lại, hôn cô một cách mạnh mẽ.
Ông đây đã nhịn đến giờ có biết không?
Truyện convert hay : Chí Tôn Con Rể