CHƯƠNG 1217: EM MONG ANH Ở LẠI
Mục Uyển cũng rất ngạc nhiên, vậy là Hạng Thịnh Duật đã đến thật. Khoảnh khác mà anh ấy bước đến khiến cho mọi thứ dường như ngưng lại.
Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật nhìn nhau. Anh để hành lí xuống đất rồi nhìm chằm chằm Mục Uyển: “Em nhớ anh như vậy sao? Nhớ tới mức không thể ngủ được?”
Mục Uyển liền đỏ mặt.
Thấy tình hình như vậy Lã Bá Vĩ quay sang nói với người của Hạng Thịnh Duật: “Nhân lúc ông chủ của các người còn chưa nhìn thấy thì mau tránh đi.”
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật cảm thấy những gì Lã Bá Vĩ nói cũng đúng nên nghe theo.
Mục Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng phải là do em không ngủ được sao, vì thế nên em mới gọi người qua đây đánh bài cùng. Anh nổi giận cái gì chứ?”
“Anh nhìn em thấy rất vui vẻ, chẳng có một chút nào là nhớ anh cả?” Hạng Thịnh Duật đáp.
Hạng Thịnh Duật chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ Mục Uyển là nhớ anh ta thật hay là không.
“Làm gì có ai khi chơi bài có thể nghĩ đến cả những chuyện khác chứ?” Mục Uyển vừa nói vừa tiến đến phía trước nhấc hành lí của Hạng Thịnh Duật lên, bình tĩnh nói tiếp: “Anh đã thông báo với quản gia để họ chuẩn bị phòng cho anh trước khi đến chưa?”
“Nói cái gì chứ?” Hạng Thịnh Duật cướp lại hành lí ở tay Mục Uyển: “Anh ngủ ở phòng em.”
Phòng của Mục Uyển được bày trí theo phong cách công chúa, nếu như anh vẫn muốn ngủ ở đây thì cô cũng không có ý kiến gì.
“Anh có muốn đi tắm không? Nếu cần để em chuẩn bị nước.”
“Đến cơm còn chưa ăn thì tắm gì chứ.” Hạng Thịnh Duật đi thẳng đến cầu thang xuống dưới tầng.
“Anh có thể đi tắm trước, trong lúc đó em sẽ bảo quản gia chuẩn bị cơm. Như vậy sau khi tắm xong ăn cơm là vừa.” Mục Uyển nói.
Bởi Hạng Thịnh Duật đi nhanh nên Mục Uyển rất vất vả để đuổi kịp theo sau anh. Khi đi theo đến lối cầu thang đi xuống tầng thì cô không cẩn thận vấp ngã ngả người ra đằng sau.
Thấy vậy Hạng Thịnh Duật liền lập tức quay người lại đỡ lấy eo Mục Uyển, ánh mắt anh thể hiện rõ sự lo lắng.
“Em có phải đồ ngốc không vậy, đi đứng cũng không cẩn thận. Nếu như bây giờ ngã cầu thang, đầu bị va đập chẳng phải em sẽ càng ngốc hơn sao.” Hạng Thịnh Duật bực dọc trách.
Mục Uyển cười đáp: “Em đi không vững thì đã có anh đỡ rồi.”
“Em…”
Dường như càng lúc Mục Uyển càng khiến cho Hạng Thịnh Duật trở nên thiếu kiên nhẫn. Anh bế Mục Uyển rồi đi thẳng lên tầng.
Mục Uyển nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạng Thịnh Duật: “Anh đến đây làm em rất vui, mà cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.”
Hạng Thịnh Duật nhìn lại người phụ nữ đang ở trên tay: “Thật vậy sao?”
“Ngày mai anh vẫn phải đi sao?”
“Em mong anh về lắm hả!!”
Mục Uyển cười tủm: “Em mong anh có thể ở lại.”
Hạng Thịnh Duật chau mày: “Rốt cuộc gần đây em đã ăn thứ gì vậy, không chỉ tính cách thay đổi mà miệng cũng ngày càng ngọt.”
“Anh đã đọc về chín kiểu tính cách của con người chưa? Khi nhìn thấy người mình không ưa thì con người sẽ cau mày khó chịu, ngược lại sẽ thân thiện vui vẻ với người mà mình yêu quý. Nhưng đối với người mà cực kì ghét thì sẽ không thân thiện vui vẻ mà sẽ cố gắng lấy lòng. Vì thế con người chưa chắc sẽ đối xử lạnh nhạt đối với người mà bản thân không ưa.”
“Em…” Hạng Thịnh Duật ngập ngừng: “Rốt cuộc có ý gì chứ?”
“Đến rồi, mau để em xuống.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật vẫn không buông cô ra: “Anh chỉ cần một tay cũng có thể bế em lên.”
Hạng Thịnh Duật mở cửa phòng rồi đặt Mục Uyển nằm lên giường, anh chống tay sang hai bên người cô: “Những lời ban nãy em nói có ý gì?”
Mục Uyển vòng tay ra sau ôm lấy cổ Thịnh Duật: “Chẳng phải anh nói em đột nhiên thay đổi thái độ với anh sao, đó chính là nguyên nhân.”
“Em nói rõ ra đi.”
“Anh tự nghĩ đi chứ.” Mục Uyển đứng dậy: “Để em đi chuẩn bị nước tắm.”
Hạng Thịnh Duật vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng tim anh đập càng lúc càng nhanh và thấy rất hồi hộp.
Anh quay ra nhìn Mục Uyển, cô đã đi vào nhà vệ sinh giúp anh xả nước tắm.
Hạng Thịnh Duật cũng đi theo vào phòng tắm, Mục Uyển đang pha nước ấm, nhìn thấy Thịnh Duật liền hỏi: “Anh tắm trước đi cho thoải mái, để em đi lấy quần áo cho.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp.
Mục Uyển đi ra ngoài rồi đi thẳng xuống tầng, cô căn dặn quản gia: “Thịnh Duật vẫn chưa ăn cơm, mọi người chuẩn bị bữa tối cho anh ấy. Một lát nữa sau khi tắm xong anh ấy sẽ xuống ăn, không phải chuẩn bị phần của tôi.”
Nói xong, Mục Uyển lại nghĩ một lát rồi nhắc: “Hãy cứ chuẩn bị cho tôi một phần salad hoa quả đi.”
“Vâng thưa phu nhân, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” Quản gia kính cẩn trả lời.
Mục Uyển quay về phòng lấy quần áo tắm và đồ ngủ từ trong hành lí ra cho Hạng Thịnh Duật. Cô đi lại phía phòng tắm gõ cửa.
“Đây là phòng của em, cửa cũng không có khóa.” Tiếng của Hạng Thịnh Duật từ trong vọng ra.
Mục Uyển đẩy cửa bước vào. Hạng Thịnh Duật đang nhắm mắt. Cô mắc quần áo lên móc treo rồi nhẹ nhàng nói: “Em đã cho người chuẩn bị bữa tối rồi, tắm xong anh có thể xuống dùng bữa.”
Hạng Thịnh Duật quay ra nhìn Mục Uyển: “Trước đây khi em còn ở bên cạnh Hình Thiên cũng chăm lo và hầu hạ anh ta như vậy sao?”
“Khi chung sống với nhau em và anh ta ngủ riêng, Hình Thiên ngủ tầng hai, còn em ở tầng một. Hơn nữa em cũng không phục vụ anh ta đi tắm.”
Hạng Thịnh Duật rất hài lòng với câu trả lời ấy, gật đầu hỏi: “Có chà lưng không?”
Mục Uyển mỉm cười: “Không hề.”
Hạng Thịnh Duật: “…”
Cô quay người đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật: “Mục Uyển.”
Nhưng cô không quay đầu lại, cô đi thẳng ra ngoài rồi xuống tầng mở ti vi xem. Cô cứ chuyển kênh liên tục, vì tâm trạng phiền muộn nên cũng không có hứng xem. Cuối cùng cô dừng lại xem một kênh giới thiệu về các món ăn.
Hạng Thịnh Duật đi xuống tầng rồi nhìn Mục Uyển.
Cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục xem ti vi.
Hạng Thịnh Duật đi đến ngồi bên cạnh Mục Uyển, thấy cô không đoái hoài đến mình thì anh liền cầm lấy điều khiển chuyển sang kênh khác.
Thịnh Duật đổi một vài kênh nhưng Mục Uyển vẫn không thèm quan tâm.
“Em muốn anh qua đây với em, anh cũng đã qua rồi. Anh vốn dĩ còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí mà em gọi anh đến rồi lại không thèm nói chuyện với anh.” Hạng Thịnh Duật cuối cùng cũng không còn nhẫn nại được.
Nếu như bây giờ cô nói lúc nãy chỉ là đùa thì anh ấy chắc chắn sẽ tức giận bỏ đi. Nghĩ đến cảnh Hạng Thịnh Duật tức giận, Mục Uyển không thể nhịn cười mà hỏi: “Anh có mệt không?”
“Hỏi thừa, cả một ngày bận rộn như vậy, cơm cũng chưa ăn, đã vậy còn phải chạy qua đây, lẽ nào không mệt sao?” Hạng Thịnh Duật ghé sát người qua Mục Uyển, vòng tay ra đằng sau cô nói: “Lại đây.”
Miệng thì nói như vậy nhưng Hạng Thịnh Duật vẫn kiên quyết ép đầu cô ngả vào vai anh.
Mục Uyển: “…”
Quản gia đi đến: “Thưa ngài, bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Hạng Thịnh Duật nhìn đầu Mục Uyển rồi nói: “ Còn chưa ấm mà?”
“Dạ?” Quản gia vẫn không hiểu lời của Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển không nhịn được liền cười phá lên, cô cũng không tính toán với anh: “Được rồi, anh mau đi ăn đi. Gần đây trời trở lạnh nếu để một lúc nữa thức ăn sẽ nguội mất, ăn đồ nguội không tốt cho dạ dày.”
Truyện convert hay : Long Thần Chí Tôn