CHƯƠNG 1219: ANH YÊU EM, CÓ GÌ SAI?
“Em sẽ bị dằn vặt đến mức thà chết còn hơn.” Mục Uyển khẳng định nói với Hạng Thịnh Duật, nhân lúc anh ta chưa nổi giận, cô nói tiếp: “ Không phải là bị anh dằn vặt mà là bị Hình Thiên, bị dư luận, bị bản thân em dày vò. Nói thực lòng, lúc đó anh chưa đủ sức để đối đầu với mọi thứ như bây giờ, nếu em không đi nước A thì cậu ba cũng sẽ không nhìn nhận em. Vả lại lúc đó ông ngoại vẫn còn sống, dì và mẹ em sẽ không để cho chúng ta yên. Anh sẽ rất vất vả.”
Hạng Thịnh Duật vẫn đăm chiêu nhìn Mục Uyển.
Năm năm trước, quả thực Hạng Thịnh Duật không vững mạnh như hiện tại, anh ta vẫn phải sống dưới sự kiểm soát của ông. Hơn nữa lúc đó chỉ là vì anh ta không muốn Mục Uyển lấy Hình Thiên, chứ cũng chưa xác định được tình cảm của bản thân. Lúc trước Hạng Thịnh Duật cũng không đối xử tốt với Mục Uyển được, nếu vậy, chắc hẳn cô ấy sẽ sống rất khổ sở.
“Em nói những lời này là ý gì? Muốn anh bỏ qua cho Hình Thiên?”
“Anh ta đã đỡ thay cho em một viên đạn khi ở nước Z, em không muốn lấy oán báo ân.” Mục Uyển nói rồi nghĩ đến những ngày tháng trước đây thì nước mắt trào trực. Cô nghĩ rồi lại thấy nực cười, nhưng nhiều hơn vẫn cảm thấy đó là bi kịch.
“Nếu không phải anh cứu thì hai người đã chết ở nước Z rồi. Nói như vậy thì anh mới chính là ân nhân của em. Anh cần xin thay cho Hình Thiên, nhưng anh chưa từng nhìn thấy em cầu xin thay cho anh.” Hạng Thịnh Duật nhìn thấy nước mắt của Mục Uyển lại càng thêm đau lòng.
Mục Uyển cười nói: “Bởi vì anh đã đủ mạnh nên không cần em cầu xin thay nữa.”
Hạng Thịnh Duật không biết nên vui hay nên buồn.
“Em lấy anh vì anh sẽ bỏ qua cho hắn. Từ nay về sau đừng liên lạc qua lại với Hình Thiên nữa. Nếu để anh phát hiện em cắm sừng anh, thì mặc kệ hắn có ân huệ gì với em anh nhất định sẽ chặt hắn ra thành trăm mảnh, em đã nghe rõ chưa?”
“Được.” Mục Uyển đồng ý.
Hạng Thịnh Duật ngừng lại, anh dường như không tin vào những gì vừa mới nghe được: “Em đồng ý lấy anh?”
“Phải.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật không nói gì, anh chỉ cảm thấy việc này đến quá đột ngột, khiến anh không thể ngờ tới. Cách đây không lâu khi anh cầu hôn cô ở trên du thuyền, Mục Uyển vẫn còn từ chối. Vậy mà…
“Em không đùa anh đấy chứ. Đến khi kết hôn lại cố ý né tránh, chạy trốn, anh nhất định sẽ đuổi theo bắt lại.” Hạng Thịnh Duật đe dọa.
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Thực sự đồng ý gả cho anh?” Lúc này, Hạng Thịnh Duật rất đỗi vui mừng, để lộ nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy vừa vô tư vừa sáng ngời.Có lẽ anh ấy rất vui vì câu trả lời của Mục Uyển.
Thấy nụ cười ấy, trái tim Mục Uyển như lỡ mất một nhịp, cô có cảm giác rất lạ.
Hạng Thịnh Duật liền đứng phắt dậy, nhấc bổng cô lên rồi xoay vòng. Anh ấy xoay đến mức làm Mục Uyển cảm thấy chóng mặt: “chóng mặt, chóng mặt quá, Hạng Thịnh Duật, để em xuống.”
Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống sô pha.
Mục Uyển vẫn còn chưa bình thường trở lại, Hạng Thịnh Duật đã đặt hai tay bên eo cô rồi nhìn cô cười đấy đắc ý. Đây là lần đầu tiên Mục Uyển nhìn thấy Hạng Thịnh Duật trong bộ dạng vui mừng như vậy.
“Sao vậy?” Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật không nói gì, anh hôn nhẹ lên môi Mục Uyển. Anh ấy lúc nào cũng như vậy nên Mục Uyển cũng không thấy bất ngờ.
“Mục Uyển, anh thực sự không đợi được nữa.”
Mục Uyển: “…”
Hạng Thịnh Duật rất phấn khởi, ngay cả khi ngủ môi vẫn còn đang mỉm cười. Mục Uyển lại không ngủ được, cô quay lưng lại phía Hạng Thịnh Duật, nhìn ra màn đêm đen bên ngoài cửa sổ. Sau khi về nước cô đã quyết định, dù có phải hi sinh bản thân cũng nhất định phải giữ vững vị trí của Hình Thiên.
Mục Uyển hiểu rõ việc đó không hề dễ dàng. Sỡ Dã Bạch chính là người tàn bạo, đầy mưu mô và thủ đoạn, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho Hình Thiên và cũng không để anh ấy có cơ hội trở mình. Sở Dã Bạch cũng sẽ đối phó với Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt.
Mặc dù Mục Uyển không thích Bạch Nguyệt bởi vì Bạch Nguyệt chính là kẻ thù trong tâm trí cô, cô ta cũng là Mục Uyển không thể nào vượt qua được. Trước đây, vì để có được tình cảm của Hình Thiên mà cô luôn phải bắt chước Bạch Nguyệt. Cô phải bắt chước nụ cười, tính cách, sự nho nhã, nhẹ nhàng của Bạch Nguyệt, chính bởi thế mà Mục Uyển dần quên đi chính bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy trước đây Mục Uyển đã tự ti trong tình cảm như thế nào.
Mặc dù như vậy nhưng Mục Uyển vẫn muốn cùng với Hình Thiên bảo vệ hai người họ, bởi cuộc sống của họ chính là cuộc sống mà Mục Uyển mong muốn, cô không muốn hai người họ gặp phải khó khăn. Cô hy vọng Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt sẽ sống một cuộc đời chỉ tràn ngập hạnh phúc.
Bây giờ thì coi như Mục Uyển cũng đã hoàn thành được mục tiêu sau khi trở về nước rằng cô cũng đã bảo vệ được quyền lực của Hình Thiên. Nhưng cô cũng thấy được khoảng cách giữ cô và Hình Thiên ngày càng lớn, nhưng dù sao thì cũng tốt cho đôi bên. Mục Uyển thiết nghĩ bản thân nên thực sự nói lời tạm biệt với quá khứ.
Mục Uyển thở dài, cô không hiểu tại sao bản thân lại khóc? Có lẽ là do những tủi hờn nhẫn nhịn mà cô phải chịu đựng trên con đường trưởng thành.
Mục Uyển quay người lại, nằm đối diện với Hạng Thịnh Duật. Anh ấy không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, đôi mắt sáng trưng trong bóng tối.
“Tại sao lại khóc?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em mơ thấy ác mộng.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy Mục Uyển: “Đồ ngốc, những gì mơ thấy thường là ngược lại.”
Nghe vậy Mục Uyển mỉm cười, có những lúc Hạng Thịnh Duật thật ngốc, dễ lừa. Dường như chỉ cần nói những điều mà anh ấy muốn nghe thì anh ấy sẽ tin. Mục Uyển cũng cảm thấy lừa anh ta như vậy là không nên, nhưng cô lại không muốn nói ra những suy nghĩ ban nãy của mình. Cô ghé sát mặt vào ngực của Hạng Thịnh Duật, lau hết nước mắt lên áo của anh ta…. Cuối cùng thì cũng dẫn dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật vẫn đang nằm bên cạnh. Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã là chín giờ sáng, Hạng Thịnh Duật bình thường không có ngủ trễ như vậy. Cô lấy tay sờ lên trán của anh, bỗng Hạng Thịnh Duật mở trừng mắt, nắm lấy tay cô hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã chín giờ rồi, anh trễ giờ làm rồi phải không?” Mục Uyển lo lắng.
Hạng Thịnh Duật ngồi dạy, mở chuông điện thoại lên, một loạt âm thanh của tin nhắn được gửi tới dồn dập. Nhưng Hạng Thịnh Duật không trả lời tin nhắn, anh ta xuống giường và đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mục Uyển nhìn bộ dạng ung dung của Hạng Thịnh Duật nên không hiểu, cô cũng đi theo sau Hạng Thịnh Duật vào nhà vệ sinh. Rồi Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài trước.
Khi Mục Uyển từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Hạng Thịnh Duật đang gọi điện thoại, giọng điệu vẫn bình tĩnh, kiêu ngạo như mọi khi: “Vội gì chứ, cậu qua đó đi. Trong hai ngày tới nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi đến làm phiền tôi. Tôi đang ở bên ngoài nghỉ dưỡng, lẽ nào nghỉ dưỡng cũng phải cấp báo với cậu sao? Như vậy đi.”
“Nghỉ dưỡng?” Mục Uyển không hiểu, rõ ràng là gần đây có rất nhiều chuyện phải xử lí.
Truyện convert hay : Ta Ngốc Bạch Ngọt Lão Bà