CHƯƠNG 1221: NẾU KHÔNG TỐT VỚI EM
"Sắc, lệnh, trí, hôn. Minh quân sẽ không làm việc việc này." Mục Uyển nói.
"Ai nói với em rằng minh quân sẽ không làm việc này? Ai là minh quân? Em đừng có nói là Hình Thiên nhé, chẳng qua anh ta không giỏi chuyện đó mà thôi." Hạng Thịnh Duật nhíu mày khẳng định một cách đầy ám muội.
Bộ dạng của anh lúc này đúng là đang muốn bị ăn đòn.
"Anh đừng có suy nghĩ thiếu đứng đắn như vậy được không?" Mục Uyển đẩy Hạng Thịnh Duật.
"Muốn quan hệ với người phụ nữ của mình thì không đứng đắn chỗ nào chứ, đừng nói em lý tưởng hóa những kẻ ‘ăn chay trường’ nói không với sex nhé?" Hạng Thịnh Duật nghiêm túc hỏi.
Mục Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa nên xị mặt cắm cúi ăn cơm.
Hạng Thịnh Duật không có được câu trả lời của cô.
Trước đây anh luôn nói không với sex, chí ít trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, trước khi cô xuất hiện, anh chưa bao giờ ham muốn, kể cả khi ngẫu nhiên nhìn thấy mấy chuyện đó thì anh cũng chưa từng có ham muốn tìm tới phụ nữ.
Mãi đến khi cô trở về.
Nhưng cô lại tỏ ra xa cách với anh khiến anh vô cùng tức giận.
Hơn nữa, anh luôn cho rằng cô trở về sẽ tới tìm anh ấy vậy mà kết quả là cô lại xa cách anh khiến anh có cảm giác cô giống như năm năm trước, nói đi là dứt áo ra đi, không mang theo bất cứ thứ gì.
Cô là một người có trái tim còn cứng hơn cả đá.
Anh dứt khoát đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, phải được ngủ với cô.
Sau này anh chỉ thích được ở cạnh cô, mà điều mấu chốt là, anh cũng thích cô, còn đối với người khác, anh vẫn vậy, vẫn chẳn có chút hứng thú nào.
Nếu cô không muốn anh sẽ rất buồn.
"Uyển." Anh cất tiếng gọi.
Mục Uyển liếc nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng cười: “Thật ra em cũng thích chuyện lúc trưa đúng không?"
Lại nữa.
"Em muốn yên tĩnh ăn cơm." Mục Uyển bất đắc dĩ nói.
"Trả lời anh trước đã." Hạng Thịnh Duật hỏi tới: “Trả lời rồi hãy ăn."
"Có phải anh không tự tin vào chính mình không?" Mục Uyển hỏi ngược lại: “Chỉ những người không tin vào chính mình mới hỏi hết lần này tới lần khác, hỏi mãi không thấy phiền, để tìm kiếm sự tự tin từ miệng người khác.”
Hạng Thịnh Duật bật cười.
Cô chính là người duy nhất khiến anh mất tự tin.
"Anh không tự tin!? Em nghĩ xa quá rồi." Hạng Thịnh Duật kiêu ngạo đáp trả với sắc mặt nặng nề, thức ăn lúc này chẳng còn mùi vị gì nữa.
Mục Uyển liếc anh: “Em không thích nói chuyện, em cảm thấy chẳng có gì thú vị cả, nhưng anh có thể đoán được là rốt cuộc thích hay không thích.”
Hạng Thịnh Duật nhìn cô.
"Ăn ngon miệng nhé, chiều này em muốn ngoài đi dạo, nếu anh có thời gian thì đi với em." Mục Uyển nói.
"Đi dạo nhớ thoa kem chống nắng đấy, trời đang lạnh nên em cứ tưởng là hôm nay không nắng nhưng thật ra dễ bị cháy nắng lắm.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển tươi cười: “Uhm."
Nhìn thấy nụ cười của cô, cơn giận vô duyên vô cớ của anh cũng tự nhiên biến mất.
Sau khi ăn xong, Mục Uyển liền đi dạo.
Hôm nay đẹp trời, trên trời không một gợn mây, gió biển mát rượi khiến ánh mặt trời rọi lên người cũng không gay gắt cho lắm.
Hạng Thịnh Duật đi tới năm tay cô: “Có muốn anh chụp cho em tấm ảnh không?"
"Muốn chứ." Mục Uyển nói xong quay đầu lại nhìn anh, như đang cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt cong cong, trông rất đẹp, Hạng Thịnh Duật mỉm cười khi nhìn vào tấm ảnh.
Mục Uyển chìm vào suy nghĩ khi nhìn thấy nụ cười của anh.
Mọi người đều nói Hạng Thịnh Duật thích cô.
Nhưng trước đây lại chẳng nhận ra.
Còn giờ đây cô đã có cảm giác.
Hình như, cô thực sự thích anh.
"Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển đột nhiên nhảy đến trước mặt anh, giật lấy di động của anh rồi nhảy lùi về phía sau: “Anh thích em ở điểm nào?”
Hạng Thịnh Duật giật lại nhưng Mục Uyển không chịu đưa.
Nếu anh khăng khăng muốn giành lại thì mười Mục Uyển cũng chẳng phải là đối thủ của anh.
Ai bảo anh cũng biết mình thích cô nên chẳng biết nói sao.
"Anh không muốn trả lời những câu hỏi như vậy, em tự mình tìm câu trả lời đi." Hạng Thịnh Duật nhụt chí.
Mục Uyển nở nụ cười: “Vậy anh thích em từ lúc nào, đừng nói với em là từ lần đầu gặp mặt nhé."
"Ai biết, anh cũng không biết, có cần anh chụp thêm cho em tấm hình không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển trả di động lại cho anh.
Hạng Thịnh Duật cầm lấy.
Nhưng Mục Uyển lại rụt tay về.
Hạng Thịnh Duật cũng mỉm cười: “Em muốn chọc anh đúng không?"
Anh lao tới ôm chầm lấy Mục Uyển, nhấc bổng cô lên xoay một vòng.
Mục Uyển vừa sợ vừa cảm thấy như vậy rất đẹp nên cô cất tiếng cười giòn tan.
Hạng Thịnh Duật nghe thấy Mục Uyển cười, tiếng cười như truyền đến tận đáy tim, khiến con tim anh rạo rực.
Anh đặt cô xuống ghế, chống tay nhìn cô chăm chú, mọi suy nghĩ cũng bắt đầu lướt qua.
Mục Uyển cũng nhận ra: “Sáng nay anh mới chợp mắt hả."
"Ừ." Hạng Thịnh Duật hắng giọng một cái: “Anh không lo, em lo cái gì, anh trâu bò lắm."
Mục Uyển cười khúc khích: “Ai lại đi so mình với con bò chứ."
"Em chưa nghe người ta nói vì nhân dân quên mình vì nhân dân hy sinh sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Anh ngồi dậy đi, trên người em toàn là cát." Mục Uyển thúc Hạng Thịnh Duật.
"Bây giờ em đứng dậy hay lát nữa đứng dậy cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì trên người em toàn là cát, đằng nào cũng phải tắm rửa thay quần áo.”
Mục Uyển nghĩ lại thấy cũng đúng nên ngước lên nhìn trời: “Được tắm nắng như vầy thật là thoải mái, anh đắp cát lên người em cho em tắm nắng đi.”
"Em bị ấm đầu à, anh đang thảo luận với em về chuyện sinh tồn quan trọng thế kia mà em lại chỉ quan tâm đến chuyện tắm nắng vớ vẩn." Hạng Thịnh Duật không vui.
Mục Uyển cười, càng nghĩ càng thấy buồn cười: “Chuyện sinh tồn quan trọng mà anh nói là gì vậy, là sự nghiệp chăn nuôi của anh hả?"
"Em cứ tha hồ mà mỉa mai đi nhé." Hạng Thịnh Duật nói xong liền bất ngờ hôn cô một cái.
"Đừng, đừng làm ở đây, nếu chung quanh toàn là cát thì có khi cả hai ta đều chịu thiệt thòi như nhau đấy, anh bình tĩnh một chút nào."
Hạng Thịnh Duật thở dài: “Hết hứng rồi."
Anh lướt qua cô, gọi điện thoại cho ai đó: “Mang cái lều đến đây, có nước dừa không, nhớ mang thêm cái xẻng nữa, để tôi chôn Mục Uyển.”
Thủ hạ của Hạng Thịnh Duật cầm di động nhìn Lã Bá Vĩ bằng vẻ mặt khó tin: “Ngài ấy nói lấy cái xẻng để chôn phu nhân, có phải vừa rồi phu nhân không chịu để ngài ấy làm chuyện đó nên ngài ấy thẹn quá hóa giận không?"
"Anh ấy không nỡ đâu, cậu mang những thứ mà anh ấy cần sang đó là được." Lã Bá Vĩ cực kỳ bình tĩnh.
Mục Uyển nhìn bầu trời, trong xanh: “Anh nói xem hôm nay có sao không?"
"Sao thì lúc nào mà chẳng có, em cho rằng nó sẽ chạy mất như người ta sao?" Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa liếc cô.
Mục Uyển mỉm cười, anh nói chạy mất là ám chỉ cô.
Anh đúng là, một giây một phút không chọc cô là thấy khó chịu ngay.
Mục Uyển quay lại đối mặt với anh: “Anh đúng là đẹp trai, có ai từng nói với anh rằng anh rất giống cậu không.”
"Hạng Vũ Thái? Thôi đi, nhan sắc của anh phải bỏ xa cậu ấy mấy con phố ấy chứ?"
"Dù gì cậu ấy cũng là một trong tứ đại mỹ nam của nước M, còn anh thì ngay cả tên còn chẳng lọt được vào bảng xếp hạng nữa kìa?"
"Anh sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ bầu chọn lại, anh nhất định sẽ đứng nhất."
"Vì giàu sao?" Mục Uyển cười nói: “Mua giải à?"
Hạng Thịnh Duật véo má cô: “Anh cần gì phải mua giải chứ? Anh dựa vào thực lực để được chọn đấy."
"Nếu anh tốt với em thì em sẽ bỏ phiếu cho anh còn nếu như anh hắt hủi em thì em sẽ bỏ phiếu cho cậu." Mục Uyển nghiêm túc nói.
Truyện convert hay : Vạn Năm Chỉ Tranh Sớm Chiều