CHƯƠNG 1224: HÓA RA, ANH VẪN LUÔN YÊU CÔ
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
Cô vốn không phải kẻ đầu gỗ, tim của cô cũng được cấu thành từ thịt.
Rõ ràng, không cho cô thanh minh giúp Hình Thiên, đối với anh mà nói chắc chắn sẽ có lợi, nhưng cô muốn thanh minh, anh liền cho cô làm điều đó.
Trước kia cô đối với anh, bởi vì thù hận, bởi vì chán ghét, bởi vì không thích, luôn mang một ánh mắt bài xích anh, nghĩ lại thì, không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Bây giờ nhớ lại, từ lúc cô đến nước M, hình như anh luôn giúp đỡ cô, mặc dù những lần tổn thương cô chỉ là hù dọa, ảnh hưởng đến mắt cô, có lẽ mẹ anh là đầu xỏ tội ác, nhưng trên thực tế, người khiến cô chịu tổn thương nhất chính là Hình Thiên.
Còn anh, giúp cô chữa khỏi mắt.
Chuyện mà anh làm sai nhất, chính là phát sinh quan hệ với cô mà không cần sự đồng ý của cô.
Trước kia cô cực kì chán ghét anh, hận không thể cắt từng miếng thịt trên người anh xuống.
“Sau này đừng bắt em làm những chuyện em không muốn làm có được không?” Mục Uyển dịu dàng hỏi.
“Có những lúc não em bị hỏng, anh không phải là bắt ép em, anh chỉ giúp đỡ em thôi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh luôn nói não em bị hỏng, anh giúp đỡ, nhưng em cũng không hiểu, anh không thể chăm sóc cho người tàn tật sao?” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười, ôm lấy cô vào trong lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: “Được, anh chăm sóc em, trứng thối.”
Hạng Thịnh Duật cốc vào trán Mục Uyển, cứ cốc rồi lại cốc khẽ, sao đó hôn lên trán cô.
Cô cảm nhận được sự dịu dàng trên môi Hạng Thịnh Duật, ẩm ẩm mềm mềm, cô nở nụ cười.
Cô không biết bản thân mình có yêu Hạng Thịnh Duật không, nhưng ít nhất, cô bằng lòng cùng anh thử xem sao.
Một đời người rất dài, cô không muốn mỗi ngày đều sống trong tuyệt vọng và sự đen tối, cuộc sống bình thường như vậy, đối với cô mà nói, đã rất đủ rồi.
Cô chủ động ôm lấy Hạng Thịnh Duật, dựa vào lòng anh.
Người anh rất thơm, nóng ấm, giống như túi chườm nóng vậy.
Hạng Thịnh Duật cười tươi, hôn lên trán Mục Uyển.
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật thấy vậy, cẩn thận tiến lên phía trước, báo cáo với anh: “Tiên sinh, tàu cá đã lái đến đây rồi, bây giờ chúng ta cần phải lái đến bến.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp, nói với Mục Uyển: “Tối nay phải ở trên tàu, đi lấy quần áo để thay đi.”
“Trên tàu có thể tắm sao?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên là có thể, muốn làm gì cũng được. Đi thôi.” Hạng Thịnh Duật kéo cô lên tầng.
Trong ấn tượng của Mục Uyển, tàu cá là một chiếc tàu rất nhỏ, lênh đênh trên đại dương, trên tàu thường có một đôi vợ chồng, cuộc sống gắn bó với biển cả.
Nhưng, sự nghèo khó đã giới hạn trí tưởng tượng của cô.
Hạng Thịnh Duật gọi đến một chiếc tàu rất lớn, cả con tàu trắng xóa như một con thiên nga tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cô đếm qua, có bốn tầng.
“Đây là du thuyền hay tàu cá vậy?” Mục Uyển muốn xác nhận lại.
Hạng Thịnh Duật lại cười: “Tàu cá, buổi tối sẽ đánh cá, tối nay em sẽ biết thôi, đến lúc đó chúng ta ra ngoài xem.”
“Được.” Mục Uyển theo Hạng Thịnh Duật lên tàu.
Thuyền trường cùng nhân viên trên thuyền cung kính tiếp đón.
Mục Uyển nhìn bọn họ mặc thống nhất một loại quần áo, vừa nhìn, còn tưởng là hải quân, nhưng nhìn kĩ lại, chỉ là trang phục của bọn họ giống nhau thôi, có rất nhiều người, khoảng hơn năm mươi người.
“Những người này đều là ngư dân sao?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Có những người không phải, có đầu bếp, trợ lí đầu bếp, nhân viên dịch vụ.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Con tàu này không phải của anh đấy chứ?”
“Sao em lại biết là của anh? Thông minh lên rồi đấy.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Đến cả nhà hàng anh còn mở rồi, phải có một tàu cá lớn như vậy, mới phù hợp với tiêu chuẩn của anh chứ, anh bắt nhiều cá như vậy, đều tự ăn sao? Hay là bán ra ngoài?”
“Sẽ cung cấp cho nhà hàng. Nhiều hơn thì sẽ cung cấp cho siêu thị.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh làm rất nhiều nghề sao?” Mục Uyển hỏi.
Những chuyện này, cô đều không biết, Hạng Thịnh Duật bán vũ khí thôi mà đã giàu có lắm rồi.
“Con người sống trên thế gian, cũng chỉ ngắn ngủi được trăm năm, trong trăm năm này, anh muốn làm rất nhiều chuyện, ít nhất khi chết anh nhớ lại đều là sự đày đủ, thật ra anh từng làm nhân viên phục phụ, công nhân xây dựng, mặc những bộ trang phục linh vật đi phát tờ rơi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Những điều này, Mục Uyển đều không biết.
“Anh còn dõi theo một người phụ nữ trong hai năm, hai năm, không phải là một khoảng thời gian ngắn.” Hạng Thịnh Duật mím môi.
“Phụ nữ?” Trong lòng Mục Uyển có một vị chua chua: “Ai vậy?”
Hạng Thịnh Duật nhìn cô chằm chằm: “Em cảm thấy là ai?”
Ánh mắt này của Hạng Thịnh Duật.
Tim Mục Uyển khẽ run rẩy: “Em?”
“Sau khi em bị Hạng Tuyết Vi đuổi đi, anh có đi tìm em, một tuần anh đi tìm khoảng ba bốn lần, đến một lần em cũng không phát hiện ra.” Hạng Thịnh Duật có chút thất vọng.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, cảm thấy rung động.
Cô cảm thấy năm năm trước Hạng Thịnh Duật cầu hôn với cô đã là một chuyện rất kì lạ rồi.
Từ trước đến nay cô đều không hòa hợp với Hạng Thịnh Duật.
Cô còn tưởng đó là một trờ đùa dai, cô không thể tin tưởng anh được.
Nhưng cho dù có là thật, cô cũng không thể gả cho anh.
Cô của lúc đó, không hề có hảo cảm với anh.
Cô thật sự không nghĩ đến, anh đã dõi theo cô một thời gian dài như vậy.
“Muốn khóc.” Mục Uyển nói.
“Đừng, đừng quên là mắt của em, mỗi lần tái phát đều do tâm trạng chịu kích động, anh có bác sĩ tốt nhất, nhưng bọn họ cũng chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên, nếu như bị hỏng thật, em sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh nữa đâu.” Hạng Thịnh Duật ngăn cản.
Anh dắt tay cô lên thuyền, vào phòng.
Đây là một căn phòng VIP, rất sạch sẽ, ngăn nắp, có ban công, có bàn ăn, có ghế nằm, chỉ không có xích đu.
“Trên tàu có phòng đọc sách không?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Có, trong quá trình ra khơi có rất nhiều người đều rảnh rỗi, bọn họ sẽ đi đọc sách hoặc lên mạng, còn có một phòng máy tính, nhưng không có mạng, có thể chơi những trò offline, ở đó cũng có rất nhiều phim điện ảnh.” Hạng Thịnh Duật giới thiệu.
Mục Uyển tham quan xong căn phòng, bước đến phía trước mặt Hạng Thịnh Duật, hai tay vòng ôm eo anh: “Ban đầu em không thể hiểu, vì sao Sở Giản và Sở Nguyên hai anh em họ lại trung thành với anh như vậy, nhưng bây giờ em đã hiểu rồi, làm thuộc hạ và nhân viên của anh thoải mái thật đấy, anh làm rất tốt.”
“Có một chuyện, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để thẳng thắn với em, nhưng anh lo lắng em sẽ tức giận, đồng ý với anh là sẽ không tức giận, anh mới nói.” Giọng nói Hạng Thịnh Duật nhẹ đi.
“Cái gì?” Mục Uyển hỏi.
“Lần giết hại ở hoàng cung đó, người nổ súng là Sở Nguyên, cậu ta nhìn thấy em và Hình Thiên ở cùng nhau thì đã rất tức giận, liền kích động nổ súng, sau đó, anh đã trừng phạt nghiêm cậu ta rồi, những ngày này, cậu ta đang bị nhốt lại.” Hạng Thịnh Duật giải thích, quan sát phản ứng của Mục Uyển.
Nhưng Mục Uyển lại rất bình tĩnh, nhớ lại những chuyện trước kia: “Lúc đó anh nói Hình Thiên tự nổ súng.”
“Thì vì anh muốn ly gián em và anh ta. Em yêu anh ta như vậy, anh nhìn mà thấy khó chịu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh lừa em bao nhiêu lần rồi?” Mục Uyển nhìn chằm chằm anh,
“Anh sợ sau này em biết được chân tướng sẽ tức giận, không bằng bây giờ thẳng thắn với em còn được khoan hồng.” Hạng Thịnh Duật lo lắng nói.
“Lúc ở MXG, Hình Thiên nói muốn đưa em đi, lúc đó anh đã gây trở ngại rồi phải không?” Mục Uyển hỏi.
Truyện convert hay : Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy, Sủng Lên Trời