CHƯƠNG 1240: ANH TIN EM, EM CÓ TIN ANH KHÔNG?
"Biện pháp gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển giống như cười một tiếng: "Bạch Nguyệt cũng không phải là người thật sự công bằng, với cô ấy thì tình cảm quan trọng hơn công bằng. Vào thời điểm không có bằng chứng, lời nói của cô ấy sẽ hết sức quan trọng, em có thể đi gặp riêng cô ấy trước."
"Không cần, chúng ta cũng không làm gì, nếu như cô ấy thật lợi hại như vậy thì sẽ tự mình phát hiện ra chân tướng, đồng thời phân tích được lợi và hại."
"Chính vì cô ấy rất lợi hại, mà bây giờ lập trường của cô ấy là đứng về phía Hoa Cẩm Vinh. Trên thế giới này cũng không phải là anh đúng, hay là anh thật sự đúng, mà là người khác cho rằng anh có đúng hay không?"
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, gương mặt rạng rỡ: "Anh căn bản không quan tâm người khác cho rằng anh đúng hay không, chỉ cần em cho rằng anh đúng là được rồi."
Mục Uyển cảm thấy rung động, có dòng điện xuất phát từ tim, theo máu chảy đến toàn thân: "Em đã nói rồi, em đã cùng anh đứng trên cùng một con thuyền, giờ em sẽ gọi điện cho Bạch Nguyệt, anh đi làm việc anh phải làm đi."
Hạng Thịnh Duật cầm tay Mục Uyển.
Anh hiểu rõ, cô có kiêu ngạo của cô, thật ra cô hết sức không muốn yêu cầu sự trợ giúp từ Bạch Nguyệt, điều này khác gì xin giúp đỡ của tình địch cũ đâu, sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Anh muốn giữ thể diện cho cô, để cô trở thành người có thể tùy hứng, thất thường.
"Em hãy tin anh, chuyện này anh có thể làm được, em không cần làm bất cứ chuyện gì." Hạng Thịnh Duật nói xong, rất tự tin, mỉm cười, gương mặt càng thêm rạng ngời.
Mục Uyển thấy gương mặt rạng rỡ đó của anh, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
"Anh thật sự không đi hoàng cung sao?" Mục Uyển hỏi.
"Không đi, giờ chúng ta đang chiếm thế thượng phong, không phải Hoa Cẩm Vinh bảo chúng ta đi thì chúng ta sẽ đi, hãy đợi ông ta đi cầu chúng ta." Hạng Thịnh Duật nói.
"Vậy có quá ngang ngược hay không? " Mục Uyển hơi lo lắng.
"Anh ngang ngược thì sao, chuyện anh ngang ngược cũng không phải một ngày hai ngày, em yên tâm." Hạng Thịnh Duật nói.
Điện thoại di động của anh vang lên, anh nghe máy: "Vậy là bản thân Hoa Cẩm Vinh muốn chết phải không? Tôi biết rồi, cứ như vậy đi."
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại, hỏi: "Họ nói thế nào?"
"Hoa Cẩm Vinh kiểm soát Ân Minh, Hoa An Bình và Sở Nguyên rất chặt chẽ, anh cũng không gặp được họ, xem ra, chỉ có thể đi vào hoàng cung thôi." Hạng Thịnh Duật trầm tư nói.
"Anh đi hoàng cung có thể quá nguy hiểm hay không, hay là để em đi." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Ông ta muốn cá chết lưới rách, như vậy, chắc chắn ông ta sẽ chết rất thê thảm, chờ anh một giờ, anh đi sắp xếp."
Mục Uyển lo lắng, bất an: "Được."
Cô nhìn Hạng Thịnh Duật rời đi, rốt cuộc trong lòng không nỡ.
Bây giờ Hoa Cẩm Vinh gần như đã điên cuồng rồi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, gọi điện cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt bên kia nghe máy.
"Nghe nói Hoa Cẩm Vinh mời cô tới đây, còn bao lâu nữa cô sẽ đến nước M" Mục Uyển hỏi.
"Khoảng hơn một tiếng nữa, Mục Uyển, chuyện này cô biết được bao nhiêu?" Bạch Nguyệt thẳng thắn nói.
"Tôi có thể tin tưởng cô không?" Mục Uyển hỏi.
"Vậy tôi phải tin tưởng cô sao?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Tôi là hạng người gì, không cần tôi tự mình nói ra thì cô chắc cũng đoán được, nếu cô không tin tôi, vậy tôi cũng không muốn nói gì nữa." Mục Uyển trầm giọng nói.
"Trước khi tôi đến, Thiên đã tới tìm tôi, anh ấy bảo tôi giúp cô hoàn thành chuyện cô muốn làm, anh ấy nói, đây là anh ấy nợ cô."
Mắt Mục Uyển đỏ ửng: "Từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng nợ tôi, những năm tháng đã qua, năm năm ở bên cạnh anh ấy là thời gian tôi vui vẻ nhất, yên tâm nhất, nhưng cũng chỉ giới hạn trong quá khứ mà thôi, sau này tôi sẽ sống tốt hơn những năm tháng đó. Tôi và Hạng Thịnh Duật đã bàn bạc, dù anh ấy lên ngôi cũng sẽ không làm khó Hình Thiên, từ đầu giữa họ đã không cần anh chết tôi vong, dù anh ấy lên ngôi, anh ấy cũng đồng ý với tôi đối xử tử tế với Hoa Cẩm Vinh, dù tương lai Hoa Cẩm Vinh sẽ phản bội anh ấy."
"Xem ra Hình Thiên không có cơ hội rồi." Bạch Nguyệt nghe được hàm ý.
Mục Uyển đã đi theo Hạng Thịnh Duật rồi.
"Lần này, việc hoàng hậu bị giết hại, cô thấy thế nào" Mục Uyển hỏi.
"Hoàng hậu giúp cô và Hạng Thịnh Duật, cô và Hạng Thịnh Duật không cần thiết giết bà ta. Bà ta chết ở địa bàn của Hoa Cẩm Vinh, nhưng người đều là người của Hạng Thịnh Duật, xem ra là Hoa Cẩm Vinh muốn ra tay với Hạng Thịnh Duật, e là, Hoa Cẩm Vinh đã chuẩn bị rất nhiều chứng cứ và những chứng cớ này đều bất lợi với Hạng Thịnh Duật." Bạch Nguyệt phân tích.
"Hoa Cẩm Vinh đã khống chế người lúc đó lại, còn bảo tôi và Hạng Thịnh Duật vào hoàng cung. Tôi lo, một khi chúng tôi đi vào, thì Hạng Thịnh Duật sẽ bị bắt lại, Hoa Cẩm Vinh sẽ gán tội cho anh ấy, nói không chừng, sẽ giết ngay tại chỗ." Mục Uyển lo lắng nói.
"Rất có khả năng này, cô cần tôi giúp như thế nào? Tôi lo, tôi cũng là quân bài trong sắp xếp của Hoa Cẩm Vinh. Tôi không mang theo nhiều người, chỉ sợ đối mặt với quân đội của Hoa Cẩm Vinh, tôi cũng bất lực." Bạch Nguyệt nói.
"Thật ra, điều khiến tôi lo lắng hơn là Hoa Cẩm Vinh bị phu nhân Lan Ninh khống chế. Tôi muốn một mình gặp Hoa Cẩm Vinh, cô có thể giúp tôi không?" Mục Uyển nói.
"Điều này thì có thể, nhưng với quan hệ giữa cô và Hạng Thịnh Duật, tôi cũng lo cô sẽ trở thành con tin Hoa Cẩm Vinh dùng uy hiếp Hạng Thịnh Duật, biện pháp tốt nhất chính là hai người đừng đi hoàng cung, trước tiên chờ tôi xem tình huống như thế nào đã." Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển trầm tư mấy giây: "Cô cảm thấy, tôi đi gặp Hoa Nhiên trước thì thế nào? Hoa Nhiên là công chúa, nếu tôi thuyết phục được cô ta để cô ta đi thuyết phục Hoa Cẩm Vinh thì chắc sẽ hiệu quả hơn."
"Cô cần tôi giúp cô hẹn Hoa Nhiên ư?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Hơn nữa, phải nhanh một chút, bằng không rất có thể chính là lưỡng bại câu thương(*)." Mục Uyển nói.
(*) Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều thiệt
"Được. Cô chờ chút, giờ tôi sẽ gọi cho Thiên." Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển hơi nhếch môi, mỗi lần có người nhắc đến Hình Thiên, cô vẫn cảm thấy chua xót khó tả, chỗ sâu nhất trong lòng vẫn sẽ đau đớn, muốn dùng nụ cười che giấu, lừa gạt người khác, cũng cố hết sức lừa gạt mình: "Được. Cảm ơn cô."
Năm phút sau, Mục Uyển đã nhận được điện thoại của Hoa Nhiên.
"Thiên nói cô muốn gặp tôi?" Hoa Nhiên hỏi, giọng điệu cũng không tốt như vậy.
"Hoa Nhiên, bây giờ cô hãy nghe rõ, mẹ cô chết có quan hệ với phu nhân Lan Ninh, ba cô lại bị phu nhân Lan Ninh che mắt, nếu như sự việc cứ phát triển như vậy, chắc chắn ba cô sẽ xong đời." Mục Uyển chân thành nói.
"Phụ hoàng tôi nói là do Hạng Thịnh Duật giết, người bảo vệ mẹ tôi trong bệnh viện, ngoài Hoa An Bình thì đều là người của Hạng Thịnh Duật." Âm thanh Hoa Nhiên kích động nghẹn ngào.
"Làm sao có thể là Hạng Thịnh Duật, mẹ cô giúp chúng tôi, sao chúng tôi lại muốn giết chết hoàng hậu chứ, hơn nữa..." Mục Uyển dừng lại một chút: "Sở dĩ mẹ cô giúp tôi và Hạng Thịnh Duật là vì việc bà ấy và Hoa An Bình vượt quá giới hạn đã bị tôi quay video lại, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không giữ bí mật được tin tức đó, Bạch Nguyệt sẽ thông qua Hoa An Bình hỏi ra."
"Cái gì, không thể, mẫu hậu và phụ hoàng tôi rất ân ái. Tình cảm của họ rất tốt, làm sao có thể" Hoa Nhiên không tin.
Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế