CHƯƠNG 1246: CÓ TÌNH CẢM HAY LÀ KHÔNG?
“Bây giờ vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, không phải là thời gian thích hợp để nói đến chuyện kết hôn. Cháu nghĩ nên đợi một thời gian nữa hãy nói.” Mục Uyển giải thích.
Câu trả lời này khiến Hạng Thịnh Duật không vừa lòng. Anh cầm ly rượu lên uống cạn rồi quay sang nhìn Mục Uyển đầy bực dọc.
Mục Uyển có thể nhìn thấy rõ sự tức giận phía Hạng Thịnh Duật, cô không quay lại nhìn anh nhưng vẫn gắp thịt kho cho anh. Hạng Thịnh Duật quả là tính khí trẻ con trong thân xác người lớn, anh gắp miếng thịt ra khỏi bát.
Mục Uyển thấy vậy liền bật cười.
Hạng Thịnh Duật cau mày hỏi: “Em cười gì chứ? Có gì đáng cười sao?”
“Về chuyện của Hoa Cẩm Vinh mới làm được một nửa, còn về phía phu nhân Lan Ninh vẫn chưa giải quyết xong. Em nghĩ nên quan sát động tĩnh phía bà ta thật cẩn trọng để tránh đem rắc rối đến cho đất nước.” Mục Uyển nói.
“Đã cho người theo dõi rồi, cứ ăn cơm trước đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống ăn cơm.
Đêm hôm đó Mục Uyển ngủ tại căn nhà ở bên hồ, Hạng Thịnh Duật không ở lại, khi rời đi mặt vẫn tỏ ra khó chịu.
Mục Uyển ngồi bên hồ im lặng ngắm nhìn màn đêm. Cô rất thích cảm giác yên tĩnh như vậy bởi nó khiến cô thấy rất bình yên, thoải mái.
Lã Bá Vĩ ngồi đối diện Mục Uyển, anh rót cho cô ly nước ấm: “Ban đêm không nên uống trà, như vậy sẽ khó ngủ.”
“Ừm.” Mục Uyển đỡ lấy ly nước.
“Bây giờ trong lòng cô đang nghĩ tới ai?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển mím môi, mắt cô đỏ hoe: “Ở phủ tống thống cũng có một cái hồ, hồ đó lớn hơn hồ này rất nhiều. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi ở đó, Hình Thiên rất thích ngồi bên cạnh hồ hóng mát, anh ấy nói ngồi đó có thể nghĩ được rất nhiều thứ.”
Lã Bá Vĩ đã hiểu, vậy là Mục Uyển vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được Hình Thiên. Anh thấy vậy cũng đúng bởi cô và Hình Thiên ly hôn chưa lâu, càng yêu thì tổn thương càng lớn, càng khó lòng mà quên được.
“Trước đây tôi có đọc được một đoạn tản văn, một ly nước khi đã đầy nếu không đổ đi thì sẽ không thể rót nước mới vào được.” Lã Bá Vĩ nói rồi tự rót cho mình một ly nước.
“Anh sẽ yêu một người con gái khác chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Bây giờ tôi không nghĩ vậy, trong lòng tôi vẫn còn thương nhớ cô ấy, tôi không thể dành tình cảm cho người khác. Nhưng là con người thì cũng rất khó nói, không có điều gì có thể chắc chắn được. Thời gian là một dược liệu rất tốt, nó có thể dần dần làm lành vết thương, làm con người ta quên đi đau thương, thậm chí là quên đi tình yêu trước đi của chính mình. Khi tôi yêu cô ấy, tôi đã yêu hết mình, nhưng duyên phận chính lá muốn trêu ngươi con người như vậy đấy.” Lã Bá Vĩ chậm rãi nói.
Mục Uyển hiểu ý của Lã Bá Vĩ, cô lại lặng lẽ quan sát mặt hồ gợn sóng.
“Sau này…” Mục Uyển nói rồi lại đưa ánh mắt nhìn ra xa: “Khi tôi ở chỗ của Bạch Nguyệt cũng nhận ra cô ấy cũng thích đi dạo quanh hồ, đi câu cá, đi làm việc, đi ngủ. Tôi đã được nghe không ít những chuyện liên quan đến cô ấy, Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở bên hồ. Cô ấy đã sống dựa vào những ký ức đó trong khoảng thời gian mà Cố Lăng Kiệt mất tích.
Mắt Mục Uyển đỏ hoe: “Bạch Nguyệt thích hồ nước là bởi vì Cố Lăng Kiệt, còn Hình Thiên là vì Bạch Nguyệt.”
“Còn phu nhân là vì Hình Thiên sao?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển khẽ chau mày, cô không thể kìm nén được cảm xúc trước mặt Lã Bá Vĩ: “Đúng là tôi cảm thấy tổn thương, lúc đó tôi cứ nghĩ rằng thời gian có thể khiến con người ta quên đi được mọi chuyện, quên đi người ta yêu thương nhưng không thể ở bên, bởi thế mà tôi luôn đợi chờ, chờ đợi ngày mà tôi có thể chiếm được trái tim của Hình Thiên và sống hạnh phúc bên anh ấy.”
“Hạng Thịnh Duật rất yêu phu nhân, từ lần gặp đầu tiên tôi đã có thể nhìn thấy tình cảm cậu ấy dành cho cô. Trong mắt cậu ấy ngoài phu nhân ra không có người khác, thậm chí tất cả những người phụ nữ khác dường như chỉ là không khí.”
“Từ đầu đến cuối anh ấy không phải là mẫu người mà tôi thích, độc đoán, tình tình cũng không tốt, rất ấu trĩ, giống hệt như một đứa trẻ vậy.” Mục Uyển vừa nói vừa cười.
“Nhưng cho dù cô không quan tâm cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân. Trái tim của Hạng Thịnh Duật vẫn luôn ở chỗ của phu nhân, cậu ấy giận dỗi cũng chỉ vì muốn có được sự để tâm của cô.” Lã Bá Vĩ nói.
“Anh ấy hai mươi sáu tuổi rồi.”
Lã Bá Vĩ uống một ngụm nước: “Con người chính là luôn thay đổi, nếu không phải con người thay đổi thì sẽ chính là tuổi tác. Cô có biết Hình Thiên khi hai mươi sáu tuổi là người như thế nào không? Tính tình của cậu ấy bây giờ với trước đây hoàn toàn khác nhau.”
Khi Hình Thiên hai mươi sáu tuổi, Mục Uyển vẫn chưa quen anh. Cô cũng không có thông tin gì về anh lúc đó, những gì cô điều tra được chỉ là những tính cách cơ bản.
“Cô biết tính cách của Cố Lăng Kiệt phải không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Rất lạnh lùng, không thích nói nhiều, chính là kiểu người nói ít làm nhiều. Anh ta là người rất có tính trách nhiệm, nhưng không phải là người dễ gần.” Mục Uyển nói ấn tượng của cô về Cố Lăng Kiệt.
“Hình Thiên lúc hai mươi sáu tuổi rất thích cười, lúc nào anh ấy cũng nở một nụ cười trên miệng. Làm việc rất phóng khoáng, kiêu ngạo mà không bao giờ lường trước hậu quả. Có lần cấp trên giao nhiệm vụ cho tổ của cậu ấy, khi tổ còn chưa thảo luận phương án, Hình Thiên đã một mình lái mô tô đi giải quyết. Anh ta là người điển trai, có ý chí tiến thủ, thông minh và đầy năng lực. Thế nhưng, ở thời điểm đó, Hình Thiên hoàn toàn không có được sự điềm tĩnh và chín chắc như bây giờ.” Lã Bá Vĩ kể.
Mục Uyển có thể tưởng tượng ra hình ảnh của Hình Thiên lúc ấy: “Sau khi làm tổng thống có rất nhiều con mắt dõi theo anh ấy, nên nhất định Hình Thiên sẽ cận trọng hơn mà không phóng khoáng, tùy tiện như trước đây. Mặc dù luôn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy luôn ẩn chứa nhiều cảm xúc. Nếu tôi gặp Hình Thiên lúc hai mươi sáu tuổi…”
“Khi Hình Thiên hai mươi sáu tuổi, phu nhân bao nhiêu tuổi?” Lã Bá Vĩ cắt ngang lời Mục Uyển.
Mục Uyển ngây người ra một lúc, Hình Thiên lớn hơn cô ấy 13 tuổi, khi Hình Thiên hai mươi sáu tuổi, cô mới mười tám, một đứa trẻ quá đỗi vô tư và hồn nhiên, Hình Thiên càng không thích cô. Nói cả về nhan sắc, cô cũng không thể sánh được với Bạch Nguyệt.
“Phu nhân là một người lí trí, Barney cũng nói cô là một trong những người lí trí nhất mà anh ấy từng gặp.” Lã Bá Vĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Mục Uyển.
“Anh muốn nói gì?” Mục Uyển hỏi.
“Phu nhân cũng hiểu rõ, cô và Hình Thiên quay lại là chuyện không thể nào, phải không?”
“Tôi không phải là người không có lòng tự trọng.” Mục Uyển uống một ngụm nước rồi thở dài.
Một lát nữa là nước sẽ nguội. Từ khi cô trở về nước M, sau khi Hạng Thịnh Duật ngủ với cô, cô đã xác định chuyện giữa cô và Hình Thiên là chuyện không thể nào. Mục Uyển hiểu điều đó, nhưng lòng cô vẫn chưa thanh thản. Thời gian năm năm cố gắng ấy đâu phải nói bỏ là có thể dễ dàng bỏ xuống.
Truyện convert hay : Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ