CHƯƠNG 1269: ANH ẤU TRĨ HẾT THUỐC CHỮA RỒI
Câu nói này, không biết vì sao, khiến Hạng Minh Khải buồn cười.
Ông bật cười, gương mặt cũng thả lỏng hơn: “Ý của em là, ủng hộ chúng nó ở bên nhau?”
Hạng Vũ Thái cúi mắt.
Lúc anh biết được Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật ở cùng nhau, ông cũng cảm thấy rất kinh ngạc, có điều, không phải là ông cảm thấy Mục Uyển không xứng với Hạng Thịnh Duật mà là cảm thấy Hạng Thịnh Duật không xứng với Mục Uyển.
Mục Uyển là một cô gái tốt biết bao, cũng đã chịu qua biết bao nhiêu là đau khổ.
Nhưng mà, ông nhìn được quả thật Hạng Thịnh Duật rất thích Mục Uyển, cũng bảo vệ con bé, thôi, ông cũng đồng ý.
“Đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, mỗi người nhường nhau một bước, là có thể hạnh phúc rồi, cứ mãi giằng co như vậy, ai cũng không cảm thấy vui vẻ, còn cho kẻ địch thừa cơ tiến tới, anh cảm thấy sao?” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Để anh suy nghĩ chút.” Hạng Minh Khải thở dài.
“Anh cả, anh có tin không? Uyển Uyển sẽ trở thành Lan Ninh phu nhân tiếp theo, nhưng con bé sẽ còn làm tốt hơn Lan Ninh phu nhân bây giờ, ngoại trừ thủ đoạn ngoại giao, con bé rất vô tư và có đạo đức.” Hạng Vũ Thái chắc chắn nói.
“Em xem trọng con bé như vậy à?” Hạng Minh Khải cảm thấy ngạc nhiên.
“Anh đừng quên, hồi nhỏ con bé không hề thua kém Thịnh Duật, nhưng vì mang họ Mục, còn là con gái, chị gái lại không muốn nhận nó, nên con bé mới không nhận được sự giáo dục tốt nhất. Khi làm vợ của Hình Thiên, trong năm năm đó, con bé làm rất tốt, về phương diện ngoại giao cũng nhận được rất nhiều lời khen, vết nhơ duy nhất của con bé, là do chính con trai anh tạo ra, bây giờ cũng đã được rửa sạch rồi. Tương lai của con bé, không thể biết trước được, một ngày nào đó, con bé sẽ trở thành chiến hữu của con trai anh, chứ không phải lợi dụng nó như anh suy nghĩ.” Hạng Vũ Thái nói.
“Vậy kệ chúng nó đi, anh cũng không quản nữa, trên thực tế, anh cũng không thể quản nổi, nuôi con trai lớn đến từng này, ưu tú xuất sắc, anh mà không cần nó nữa, không phải là thiệt thòi lớn sao?” Hạng Minh Khải nói.
Hạng Vũ Thái cười: “Vậy phía chị dâu thì sao?”
“Bà ấy thương con trai, con trai chính là cả thế giới của bà ấy. Hơn nữa, nhà họ Ân xảy ra chuyện đều do Thịnh Duật xử lí, bà ấy cũng không thể làm gì được thằng bé.” Hạng Minh Khải nói.
“Anh có thể nghĩ được như vậy là tốt.” Hạng Vũ Thái thở phào một hơi.
“Anh sẽ cố gắng, đối với con, anh vẫn hơi…” Hạng Minh Khải trầm mặc, lo lắng nói: “Không quá yên tâm, anh có thể nhìn ra được, con bé không thích Thịnh Duật. Quá lạnh nhạt rồi.”
“Tình huống ban nãy, sao có thể tỏ ra là thích cho được? Nếu như con bé tỏ vẻ thích Thịnh Duật, anh và chị dâu sẽ lại tức giận, con bé biết nên làm thế nào, em đã từng hỏi qua, em nói, nếu như con bé không muốn gả đi, em sẽ giúp nó. Thật ra trước kia Hình Thiên vẫn luôn muốn tái hôn với con bé, vì vậy, con bé cũng từng tìm đến em. Bây giờ Uyển Uyển trong sạch rồi, Hình Thiên lại muốn tái hôn với nó, con bé gả cho Hình Thiên không phải là tốt hơn sao?” Hạng Vũ Thái nói.
Hạng Minh Khải lại càng kinh ngạc hơn, ngơ ra vài giây, không hiểu hỏi anh: “Không phải Hình Thiên sắp cưới Hoa Nhiên rồi sao?”
“Anh cũng nói là sắp cưới, chứ không phải cưới rồi? Người cậu ta muốn cưới vẫn luôn là Mục Uyển, nếu như Uyển Uyển bằng lòng, thì con bé đã trở về nước A rồi, cao cao tại thượng, mẫu nghi thiên hạ, nhưng con bé lựa chọn Thịnh Duật.” Hạng Vũ Thái nói.
Hạng Minh Khải nhíu mày: “Nói như vậy, là do Thịnh Duật trèo cao rồi?”
Trên thực tế, đúng là vậy.
Nhưng câu nói này, Hạng Vũ Thái không nói ra.
“Hai đứa chúng nó thích nhau, vì vậy, đã không tính toán nhiều chuyện trước kia nữa, nhưng mà, sau khi Thịnh Duật ở cùng con bé, rất hạnh phúc, em nhìn thấy lúc thằng bé cười, đều là sự vui vẻ xuất phát từ tim, đặc biệt là ánh mắt khi thằng bé nhìn Uyển Uyển. Sau này anh phải chú ý nhiều vào, dù sao, Thịnh Duật hạnh phúc là điều quan trọng nhất, quyền lợi gì đó, nhà họ Hạng mình cũng đủ lớn mạnh rồi, cũng không cần phải kiêng dè gì cả.” Hạng Vũ Thái nhắc nhở.
“Được, anh biết rồi.”
Trong khi nói chuyện, xe cũng đã về đến nhà họ Hạng rồi, vốn dĩ cũng không cách xa hoàng cung lắm.
Trên xe của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật dựa vào vai của Mục Uyển: “Anh đẹp trai không?”
Mục Uyển thở dài, nói một cách rất qua loa: “Đẹp.”
“Vừa nãy, trên bàn ăn, một mình anh địch lại bốn người. Lợi hại không?”
“Đâu ra mà bốn?” Mục Uyển không hiểu.
“Mẹ anh. Ba anh. Hạng Tuyết Vy, còn có con trai của bà ta.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không nhịn được mà lườm anh một cái: “Con trai bà ta đến một câu cũng không nói.”
“Nói rồi, dùng ánh mắt, dùng hành động, nhảy vào lòng Hạng Tuyết Vy.” Hạng Thịnh Duật sửa lại lời cô.
“Nó chỉ là một đứa bé, sau này không cần phải để ý, sai thì cũng là ba mẹ nó sai, không phải nó.” Mục Uyển nói.
“Được.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ đáp ứng: “Em thơm anh một cái đi.”
Mục Uyển nhíu mày, nhìn qua An Kỳ và Sở Giản, cảm thấy rất ngại ngùng.
Sở Giản di chuyển tầm mắt, nhìn về phía trước.
Ông chủ của anh, ban đầu, lúc ở với Phó Hâm Ưu… Phó Hâm Ưu muốn hôn anh, anh còn nói cái gì, thích người phụ nữ thận trọng.
Thận trọng đâu? Bị chó gặm mất rồi sao.
“Không có thưởng sao? Hôm nay anh rất vất vả đó, vừa bị đánh, lại vừa bị bệnh, lại còn phải đấu lại đám yêu ma quỷ quái đó nữa, Tôn Ngộ Không cũng không bận rộn như anh, em thơm một cái đi mà, anh cảm thấy rất tủi thân này.” Hạng Thịnh Duật vẻ đáng thương nói.
“Ai yo.” Mục Uyển bất lực, giữ lấy cằm anh.
Anh của trước kia, vẫn luôn rất bá đạo, độc đoán, ngang ngược, không biết từ bao giờ lại bắt đầu làm nũng vớ vẩn.
Lông tơ của cô cũng dựng hết lên rồi.
“Anh bớt một chút đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật đáng thương nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô: “Không muốn, thứ anh muốn có được, anh nhất định phải có được, em cũng biết rồi mà.”
Đó, vẫn là cái giọng bá đạo, lại còn thêm ánh mắt công kích, món này, cô thật sự chịu không nổi.
“Vẫn chưa chịu thơm sao? Bởi vì có người khác ở đây à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển không nói gì.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lướt qua tia lạnh: “Dừng xe, hai người đi xuống đi.”
“Ai da.” Mục Uyển hết cách, nhanh chóng thơm lên mặt anh: “Được chưa?”
“Em thơm nhanh nhanh như tia điện lướt qua ấy, anh vẫn chưa cảm nhận được.” Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nói, không hài lòng nhìn môi cô.
Ánh mắt đó, quá trắng trợn.
Nhưng không thể làm gì khác, tim Mục Uyển đập mạnh hơn, thơm lên mặt anh một lần nữa.
Hạng Thịnh Duật quay mặt lại, chuẩn xác bắt lấy môi của cô.
Mục Uyển cảm nhận được sự mềm mại của anh, giật mình, vừa muốn lùi về phía sau, anh đã giữ chặt lấy gáy cô, biến thành một nụ hôn sâu.
Người anh rất nóng, nóng như bị bỏng vậy, hơi thở đó, xông thẳng lên não cô.
Cô biết hôm nay anh đang sốt, nhưng cô không nghĩ đến, sẽ nóng như vậy.
Rõ ràng là anh không thể hiện ra ngoài.
Cô không dám động đậy, sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh, nhắm mắt lại, Hạng Thịnh Duật cũng thả lỏng cô hơn.
Cũng không biết là do thiếu oxy, hay là do xấu hổ, mặt Mục Uyển đỏ bừng lên.
Hạng Thịnh Duật cười, hôn cô một lần nữa.
Lần này không bá đạo như lần trước, mà vô cùng dịu dàng.
Truyện convert hay : Cực Phẩm Tới Cửa Con Rể