CHƯƠNG 1274: TINH THẦN HUSKY
Mục Uyển trở về tiểu viện bên hồ, tắm rửa sạch sẽ, yên tĩnh ngồi trên sofa, nghĩ về những việc phải làm tiếp theo.
Cô vốn dĩ chuẩn bị đi SHL, nhưng bây giờ Hạng Thịnh Duật không cho cô đi.
Những quốc gia khác có Barney, cô sẽ không để Lan Ninh phu nhân biết hướng đi của cô.
Nghĩ như vậy, hình như cô không có phương hướng.
Không có phương hướng là việc rất kinh khủng, sẽ cảm thấy chán nản, trong sự chán nản sẽ cảm thấy bất an, trong sự bất an sẽ thấp thỏm.
Cô không muốn quá dựa dẫm vào Hạng Thịnh Duật, sẽ đánh mất bản thân mình, mất đi giá trị của bản thân.
An Kỳ đi vào, cả đầu ướt đẫm mồ hôi.
“An Kỳ, cô đi tắm trước đi, rồi chúng ta nói chuyện một lát.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Vâng, phu nhân, đợi tôi một lát.” An Kỳ nói.
“Ừ.” Mục Uyển đáp lại.
Một lát sau, An Kỳ đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện trước mặt, có cảm giác như làm sai chuyện gì đó: “Phu nhân, có phải cô cảm thấy tôi không làm đủ chức trách không?”
“Không, bây giờ không có việc gì, cô có thể làm việc mình thích, tôi gọi cô qua đây, chỉ là muốn nghe ý kiến của cô một chút, cô cảm thấy bây giờ tôi nên làm thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Ừm…” An Kỳ suy nghĩ nghiêm túc: “Bây giờ phu nhân và Lan Ninh phu nhân hai bên đang cạnh tranh rất mãnh liệt, trước đây chẳng phải là có khế ước đánh bạc sao? Tôi cảm thấy nên hoàn thành việc này trước. Sau khi làm xong, phu nhân sẽ chính thức tiến vào Bộ ngoại giao, trở thành Thứ trưởng bộ ngoại giao, lúc đó, chắc sẽ có rất nhiều việc phải làm.”
“Chuyện cá cược, Hạng Thịnh Duật không cho tôi động vào, anh ấy tự có sắp xếp, tôi lo nếu tôi làm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ấy.” Mục Uyển nói.
“Năng lực của Hạng Thịnh Duật thật sự tốt, anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa rồi thì là ổn thỏa rồi, phu nhân chỉ cần an tâm chờ là được.”
Mục Uyển chau mày: “Tôi cũng không thể lúc nào cũng không làm gì, như vậy thấy trống rỗng, sẽ cảm thấy bản thân vô dụng.”
“Sao lại là vô dụng, trước đây phu nhân đã làm rất nhiều việc, toàn là việc lớn, cho nên rảnh rỗi một chút thì có sao đâu. Hợp đồng cá cược là chuyện trong vòng 1 tháng, dựa vào năng lực của Hạng Thịnh Duật, rất nhanh thôi, có khả năng chỉ cần 1 tuần, tôi thấy mọi chuyện sẽ nhanh chóng đến hồi kết thôi. Cho nên, phu nhân có thể nghỉ ngơi, Hạng Thịnh Duật chẳng phải là thích đồ ăn cô làm sao? Vậy phu nhân có thể chuẩn bị.” An Kỳ đề nghị.
“Cái này đương nhiên tôi sẽ làm, ngoài cái này ra, tôi muốn trở thành người không ai có thể thay thế, chỉ nấu ăn thì ai cũng có thể thay thế được.” Mục Uyển nói.
“Vậy thì mở rộng thế lực của mình đi, cái này không nên gấp gáp, nếu như phu nhân có một ngày trở thành Lan Ninh phu nhân tiếp theo, vậy thì sẽ thật sự rất giỏi, không, tôi cảm thấy rồi sẽ có một ngày, phu nhân còn vượt qua cả Lan Ninh phu nhân.” An Kỳ cười nói: “Hay là, để tôi dạy võ cho phu nhân, phu nhân có thể tự vệ, đó cũng là một loại kỹ năng.”
“Cũng được, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi nghỉ một lúc đã.” Mục Uyển nói.
Cô thật sự còn có rất nhiều việc bản thân muốn làm, ví dụ như vẽ truyện tranh, nhưng mà, vẽ truyện tranh chỉ là sở thích mà thôi, cũng có thể bị thay thế.
Cô rất sợ bị vứt bỏ, nếu như lại một lần nữa như vậy, e rằng tinh thần của cô sẽ không vực dậy nổi.
Cô trở về phòng, bắt đầu vẽ lên giấy.
Hạng Thịnh Duật có phải kiếm được rất nhiều tiền không?
Cô có thể đầu tư, có thể làm việc gì đó liên quan đến vấn đề này, tốt nhất là có thể tìm được bên mua tốt.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
An Kỳ bước vào, nói: “Phu nhân, Hắc Muội mua rất nhiều đồ ăn, nói rằng muốn nấu ăn, cô xem, cô có muốn tự tay xuống bếp không?”
Mục Uyển nhìn điện thoại, đã hơn 9h rồi, đúng là nên nấu cơm rồi: “Tối tôi phải đến nhà ba mẹ Hạng Thịnh Duật ăn cơm.”
“Vậy trưa nay Hạng Thịnh Duật sẽ tới ăn cơm sao? Nếu như trưa nay anh ấy tới ăn cơm, được ăn đồ phu nhân làm, nhất định sẽ rất vui.” An Kỳ nói.
“Nếu như anh ấy đang bận, buổi trưa tôi lại gọi anh ấy tới, thì anh ấy sẽ mệt mỏi, buổi sáng đi làm sớm như vậy chắc chắn là có chuyện. Trưa nay tôi không làm nữa, bảo Hắc Muội nấu vài món đơn giản là được. Chúng ta ba người cùng nhau ăn.” Mục Uyên nói.
“Hay là, tôi âm thầm đi hỏi Sở Giản? Chắc anh ấy biết rõ lịch trình của Hạng Thịnh Duật, hơn nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của Hạng Thịnh Duật.” An Kỳ hỏi.
Mục Uyển gật đầu: “Cũng được.”
An Kỳ vui vẻ gọi điện cho Sở Giản: “Sở Giản, tôi là An Kỳ, bây giờ Hạng Thịnh Duật đang làm gì thế?”
“Làm gì thì liên quan gì đến cô? Cô hóng hớt quá rồi đấy, còn hóng hớt đến tận chỗ ông chủ tôi, cô sống lâu quá rồi nhỉ?” Sở Giản nói.
An Kỳ trợn ngược mắt, nghe anh ta nói như vậy, tức giận nói: “Tôi hỏi thay phu nhân của tôi, Hạng Thịnh Duật trưa nay có tới tiểu viện bên hồ dùng bữa không?”
“Đó là điều đương nhiên, anh ấy không đến tiểu viện bên hồ thì đi đâu?” Giọng nói của Sở Giản lười nhác.
An Kỳ cong môi cười: “Buổi trưa anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh ăn?”
Mục Uyển: “…”
“Tôi muốn ăn gì thì sẽ có món đấy à?” Sở Giản hỏi.
“Đương nhiên, không thì tôi hỏi anh làm gì, nhưng tôi có một yêu cầu.” An Kỳ nói.
“Yêu cầu gì?”
“Anh đánh với tôi một trận, hôm nay tôi luyện tập không tệ, có chiêu thức để đối phó anh.” An Kỳ nói.
“Cô là đang tự tìm ngược sao? Cũng được, thế thì buổi trưa tôi muốn ăn tôm hùm.”
“Không thành vấn đề, tôi đi mua.” An Kỳ nói rồi, vui vẻ cúp máy.
Cô nhìn Mục Uyển: “Buổi trưa Hạng Thịnh Duật có đến, nhưng phu nhân, Hắc Muội không mua tôm, bây giờ tôi đi mua, món tôm để tôi làm, được không?”
Mục Uyển đã nghe hiểu phần nào: “Biết rồi, cô thích cậu ta sao không tỏ tình?”
“Tỏ tình làm gì, tôi hy vọng mình được tỏ tình.” An Kỳ mặt hơi đỏ.
“Được Sở Giản tỏ tình? Anh ta ngốc nghếch như vậy, chắc cả đời không nhận ra mất.” Mục Uyển nhắc nhở.
An Kỳ cắn môi, có chút thất vọng.
“Cô đã từng xem một video chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Video gì cơ, cô không nói, tôi không biết là đã xem chưa?” An Kỳ nghiêm túc.
Mục Uyển: “…”
“Là lỗi của tôi, video như này, người chủ nuôi hai con chó trong nhà, một con Golden, một con Husky, một ngày nọ, người chủ muốn thử hai con chó, anh ta lấy ra một cái xúc xích, giả vờ ngất trước mặt hai con chó. Golden nhìn thấy thì nhanh chóng đến chỗ chủ nhân, vô cùng lo lắng, Husky cũng nhìn thấy, nhưng chạy lại để ăn xúc xích trong tay chủ nhân trước.”
An Kỳ cười: “Nghe thì có vẻ giống với Sở Giản, sau này tôi sẽ gọi anh ấy là Husky.”
“Cô chủ động bày tỏ thì tốt hơn, anh ta không nắm được trọng tâm đâu.” Mục Uyển đề nghị.
“Để tôi xem xem.” An Kỳ nói: “Chủ yếu là, nhìn anh ấy có vẻ không thích tôi, nếu như tôi bị từ chối, thì sẽ rất ngượng, sau này sẽ không tìm anh ấy được nữa, tôi nghĩ, mưa dầm thấm lâu, để anh ấy quen với sự tồn tại của tôi, lúc tôi không ở đây, anh ấy sẽ nghĩ đến tôi, sẽ thấy điểm tốt của tôi.”
“Thực ra, còn có một cách.” Mục Uyển nói.
“Cách gì thế?” An Kỳ mong đợi hỏi.
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư