CHƯƠNG 1282: THÍCH MẪU NGƯỜI THẾ NÀO?
Hạng Thịnh Duật ôm vai cô: “Đau khổ, đấu tranh, muốn thoát ra ngoài sao? Em nằm mơ, có đau khổ em cũng phải yêu anh, em là của anh.”
“Em chính là em.” Mục Uyển nói chắc chắn.
Hạng Thịnh Duật thấy cô kiên định như thế thì dịu giọng lại: “Vậy anh là của em, được chưa? Chiều nay em ra ngoài làm gì, em không nói với anh, anh sẽ lo lắng, không có tâm trạng làm việc, coi như em thương anh, nói cho anh biết đi.”
Mục Uyển thấy anh hoàn toàn khác so với người cô biết trước kia.
Có lẽ một khi yêu quá nhiều, con người sẽ càng khiêm tốn, cũng cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất.
“Em muốn đi ra ngoài mua quà cho anh, nếu nói ra sẽ không còn thú vị nữa, em định cho anh một ngạc nhiên.” Mục Uyển lạnh nhạt nói.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, không che giấu vẻ ngạc nhiên trong mắt: “Em muốn mua quà cho anh à.”
“Vâng.” Mục Uyển lạnh nhạt đáp.
Cô thật sự muốn mua quà cho anh, hai người đã sống chung với nhau rồi, cô đã nhận rất nhiều quà của anh, nhưng cô chỉ tặng cho anh con chuột đồ chơi giá 1 Dollar.
Nếu nói ra, ngạc nhiên mà cô dành cho anh sẽ biến mất.
“Vậy em muốn mua gì tặng anh vậy?” Tâm trạng Hạng Thịnh Duật rất tốt, cười hì hì hỏi.
“Giờ em không muốn ra ngoài nữa, cho nên không muốn mua gì hết.” Mục Uyển nói.
Anh chán nản, hối hận đến xanh ruột: “Đừng mà, em đi mua đi, đúng rồi.”
Hạng Thịnh Duật lấy một thẻ ATM trong ví ra đưa cho Mục Uyển: “Mật mã là ngày sinh của em, em cứ lấy mà dùng.”
Mục Uyển vốn không cần, nhưng cô đã nhận nhiều đồ của anh rồi, giờ không nhận sẽ khác thường.
Cô nhận thẻ của anh.
Hạng Thịnh Duật ôm chặt cô.
Mục Uyển đẩy anh ra theo bản năng.
Anh lại sáp tới: “Buổi chiều ra ngoài mua quà cho anh đi.”
“Em dùng tiền của anh… để mua quà cho anh sao? Thật hay giả vậy?” Mục Uyển nói xong đẩy anh ra.
Nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Là thật, đưa tiền cho vợ tiêu là trách nhiệm của một người đàn ông, nhưng em mua quà cho anh là tâm ý của em, em mua quà gì cũng được, tâm ý của em mới là thứ anh quan tâm nhất.” Hạng Thịnh Duật nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt của anh quá mãnh liệt khiến Mục Uyển không thể chịu đựng được: “Biết rồi, buổi chiều em sẽ ra ngoài mua, anh mau đi làm đi, phải hoàn thành xong công việc.”
Hạng Thịnh Duật đứng dậy: “Anh để Sở Giản lại, đừng tưởng cậu ta ngốc nghếch mà xem thường, thật ra cậu ta rất giỏi đánh nhau, lúc quan trọng cũng rất thông minh, có thể bảo vệ em chu toàn.”
“Anh để anh ta lại cho em, còn anh thì sao?” Mục Uyển lo lắng.
Anh phải nguy hiểm hơn cô mới đúng.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Cạnh anh còn có Sở Nguyên, năng lực của cậu ta cũng không thua kém Sở Giản, quan trọng hơn là năng lực của anh mạnh hơn em.”
Mục Uyển trợn mắt nhìn mắt: “Hạng Thịnh Duật, thật ra trước đây không phải anh không muốn tìm bạn gái, mà là tìm không được đúng không, anh có bản lĩnh độc thân 50 năm đó.”
“Nói bậy, trong lòng anh chỉ có mình em, đương nhiên sẽ không thích người khác, hơn nữa, tại sao anh lại có bản lĩnh độc thân 50 năm chứ, còn 50 năm sau anh có vợ rồi sao?”
“50 năm sau anh đã thăng thiên rồi, đương nhiên chỉ độc thân 50 năm.” Mục Uyển không khách khí nói.
Hạng Thịnh Duật dí vào trán cô: “Nhóc xấu xa, anh chết rồi, em sẽ ở góa đó.”
Cô cũng dí lại vào trán anh: “Tại sao em phải ở góa, em có thể đi tái giá.”
Anh nắm chặt tay cô, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Em muốn chọc anh tức chết sao?”
Mục Uyển cũng chỉ nói đùa, không muốn tranh cãi với anh: “Em biết rồi, anh mau đi làm đi, cứ chần chừ lâu như vậy rồi.”
“Vậy em hôn anh một cái rồi anh đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Cô thấy trong phòng chỉ có hai người, hôn anh cũng không sao cả, nên hôn lên mặt anh một nụ hôn.
Anh nở nụ cười rồi cũng hôn lên mặt cô.
Một nụ hôn này đã làm trong lòng anh ấm áp và thỏa mãn.
Anh đi ra ngoài.
Mục Uyển lại lười biếng nằm xuống giường, tạm thời không muốn đi tắm rửa, nghỉ ngơi thêm một lát.
Cô nằm nghỉ ngơi nửa tiếng thì bước xuống giường, cô vẫn còn chuyện phải làm.
Cô tắm rửa sạch sẽ, trang điểm rồi đi ra ngoài.
Sở Giản, An Kỳ và Hắc Muội đang ngồi trên ghế sofa xem TV ở trước mặt, nhưng dường như tầm mắt của mọi người không đặt vào màn hình, bầu không khí hơi kỳ lạ.
Mục Uyển nhớ tới lời Hạng Thịnh Duật đã nói.
An Kỳ không phải mẫu người Sở Giản thích, cho dù sống bên nhau, bởi vì không yêu thích nên độ khoan dung sẽ không cao.
Giờ An Kỳ thích Sở Giản, nhưng anh ta chưa là gì của cô ấy nên không cảm thấy.
Nhưng một khi là bạn trai hay chồng cô ấy, trong lòng sẽ thay đổi.
Sự không khoan dung của anh ta sẽ trở thành vết thương trong lòng cô ấy.
“Chuyện là, lát nữa tôi muốn ra ngoài mua đồ một lát, mọi người cùng nhau đi đi. An Kỳ, cô ngồi cùng tôi.” Mục Uyển nói rồi đi ra ngoài.
An Kỳ và Mục Uyển cùng ngồi ghế sau, Sở Giản lái xe, còn Hắc Muội thì ngồi ghế trước cạnh Sở Giản.
An Kỳ nhìn anh ta rồi nhìn Hắc Muội, càng tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mục Uyển khẽ mỉm cười hỏi anh: “Sở Giản, anh thích mẫu người phụ nữ thế nào, tôi và Hạng Thịnh Duật sẽ xem xét giúp anh.”
“Không cần đâu, chuyện của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết.” Sở Giản cự tuyệt.
Anh không tin Mục Uyển cho lắm, luôn cảm thấy cô sẽ trêu chọc anh đến chết, nếu cô sắp xếp một người phụ nữ như đàn ông giống An Kỳ, vậy thì về sau cuộc đời anh sẽ trở nên nước sôi lửa bỏng.
“Chuyện này nhất định phải do anh giải quyết rồi, nhưng tôi và Hạng Thịnh Duật có thể sắp xếp cho anh làm quen với họ. Anh luôn phải đi theo anh ấy, không có cơ hội quen bạn gái. Anh ấy nói muốn anh và anh trai anh sinh con cùng thời điểm với hai chúng tôi. Như vậy các con sẽ có người chơi cùng.” Mục Uyển nói sâu xa.
“Chỉ là làm quen sao, không ép buộc điều gì chứ? Lúc trước anh tôi bị tiên sinh sắp xếp kết hôn với cô, khoảng thời gian đó anh ấy làm việc sống không bằng chết.” Sở Giản nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Kết hôn với tôi là sống không bằng chết à?” Mục Uyển nhướng mày, lạnh lùng hỏi.
Sở Giản biết mình nói sai rồi, giờ cô sắp thành vợ của ông chủ anh, anh không dám đắc tội với cô.
“Tôi không có ý đó, ý tôi là vì ông chủ thích cô, nếu anh ấy cưới cô không phải đi tìm đường chết sao? Cho nên anh ấy mới sống không bằng chết.” Sở Giản chữa lại.
“Được rồi, tôi biết ý anh rồi, giờ tôi hỏi anh, anh thích mẫu người thế nào, nghĩ kỹ rồi nói, chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của anh đấy.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
Sở Giản hơi xấu hổ nói: “Tôi thích cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, dịu dàng, làn da trắng trẻo, hơi mập mạp một chút.”
An Kỳ rũ mắt nhìn anh ta, tóc cô ngắn, cũng không dịu dàng, da cũng không trắng hơn nữa cô rất gầy.
Rất tốt, rất tốt, Sở Giản tránh hết những đặc điểm về cô, đối tượng lý tưởng của anh là ngược lại với cô đúng không?!!!
Truyện convert hay : Tới Cửa Long Tế