Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 1285: anh bày mưu tính kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1285: ANH BÀY MƯU TÍNH KẾ

“Cô ấy mua món gì?” Hạng Thịnh Duật tò mò hỏi.

“Hừm.” Sở Giản hắng giọng nói: “ngài Hạng yên tâm, giờ cô ấy đang trên đường trở về, khoảng 5 phút nữa sẽ đến Hạng phủ.”

“Mấy người ở trên xe rồi à, đến Hạng phủ thì gọi điện cho tôi, tôi muốn biết cô ấy mua gì cho tôi?” Hạng Thịnh Duật vui vẻ nói.

“Được, tôi biết rồi ngài Hạng, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Sở Giản nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Mục Uyển mua cà vạt cho ngài Hạng, nếu cô ấy mua cho Hình Thiên, có lẽ giờ tâm trạng anh ấy sẽ không tốt như thế.

Mục Uyển thấy Sở Giản cúp máy thì hỏi: “Anh ấy hỏi anh, tôi mua gì sao?”

Sở Giản hít ngụm khí lạnh, thôi quên mất, vị phía sau cũng đáng sợ như tiên sinh nhà anh.

“Không có, không có, dù sao thì anh ấy cũng thấy khi trở về thôi, không cần nóng vội như thế, đúng không, anh ấy chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi, lo cô ở bên ngoài lâu sẽ gặp nguy hiểm, cũng may phu nhân không làm người khác phải lo lắng, mua xong rồi rời đi rất nhanh, ha ha ha.” Anh cười chột dạ.

Khóe miệng Mục Uyển giật giật, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuân đến rồi, ánh nắng tươi sáng, mặc dù không chiếu lên người cô nhưng cô cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, chính vì cảm giác này đã làm cô lười nhác hơn.

Trong chốc lát, bọn họ đã đến tiểu viện bên hồ, Mục Uyển bước vào phòng, tiếp tục thiết kế nhà cưới cho bọn họ.

Sở Giản lén lút đi ra ngoài gọi cho Hạng Thịnh Duật: “Tiên sinh, phu nhân mua cho anh một chiếc cà vạt, mua xong thì về, không hề ở lại, lúc nãy anh gọi cho tôi là chúng tôi đang đi trên đường, dọa tôi sợ muốn chết, bị phu nhân đoán được là anh hỏi tôi điều gì rồi.”

Hạng Thịnh Duật mỉm cười, tâm trạng rất tốt: “Người ta thường nói, tặng cà vạt cho người đàn ông là muốn buộc chặt người đó, cậu thấy sao?”

Anh thấy sao ư? Ha ha. Anh thấy ngài Hạng bọn họ nghĩ quá nhiều rồi. Mục Uyển mua cà vạt cho anh ấy là vì thuận tiện.

“Tôi cảm thấy anh nói rất đúng.” Nếu anh nói sai, xin mời tham khảo câu trước.

“Ha ha ha, cậu đi làm việc đi, tôi làm việc bên đây trước, ha ha ha.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ cúp máy.

Sở Giản thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người đã thấy An Kỳ đứng phía sau, không biết cô đã đứng bao lâu rồi.

“Cô là ma sao, đi không một tiếng động, định nghe lén tôi nói chuyện à.” Sở Giản không vui nói.

“Tôi đính chính lại là tôi không nghe lén, tôi là nghe quang minh chính đại, anh đã nói với Hạng Thịnh Duật phu nhân mua đồ gì cho anh ta, anh giỏi mách lẻo thật, có tin tôi nói cho phu nhân biết không, anh đoán xem cô ấy sẽ đối phó anh thế nào?”

“Cô sẽ không nham hiểm thế chứ?” Sở Giản ghét bỏ nói.

An Kỳ cười chế nhạo: “Thật ngại quá, tôi là người nham hiểm thế đó.”

An Kỳ xoay người, Sở Giản túm tay cô. Không phải anh sợ, mà anh chỉ không muốn cho Mục Uyển biết, thỉnh thoảng, cô ấy khiến anh rất kiêng kỵ.

“Đừng nói với cô ấy.” Sở Giản nói.

An Kỳ khóa chặt anh: “Muốn tôi không nói với cô ấy cũng được, anh phải làm sư phụ của tôi, dạy võ cho tôi mỗi ngày ít nhất là một tiếng, trừ những tình huống đặc biệt.”

“Hả?” Sở Giản buông tay: “Cô đi nói cho phu nhân biết đi, dù sao thì tôi chỉ nói thôi, cũng không phải bí mật gì, tiên sinh cũng sắp về rồi, những chuyện tôi biết chỉ nói trước với anh ấy mà thôi, nói không chừng phu nhân cũng không tức giận.”

An Kỳ không ngờ anh không hề bị uy hiếp, cô mím môi, hít sâu một hơi: “Được, một tháng, anh dạy tôi một tháng.”

“Một tuần.” Sở Giản đàm phán.

“Hai tuần, giảm một tuần thì không cần thương lượng nữa.” An Kỳ đi về phòng.

“Tôi biết rồi, hai tuần, 14 ngày, có muốn tôi bắt đầu dạy từ ngay bây giờ không? Một tiếng.” Sở Giản cười cười, nói.

Mặc dù tính anh như một chàng ngốc, khiến người khác vừa yêu vừa tức, nhưng anh rất đẹp trai, khi cười lên nhìn anh rất đẹp.

Mắt An Kỳ lóe lên rồi gật đầu: “Được.”

Sở Giản xông tới, động tác nhanh như chớp, An Kỳ bị anh va vào lùi về sau mấy bước rồi ngã xuống đất…

*

Mục Uyển vẫn ở trong phòng thiết kế.

Trước đây cô chưa từng nghĩ nhà cưới trong tưởng tượng của mình sẽ như thế nào, có những gì, cần thứ gì, luôn thích ứng với hoàn cảnh mà mình tiếp nhận, trở thành người thích ứng giỏi nhất. Không ngờ có một ngày, cô có thể thực hiện kế hoạch mà mình mong muốn.

Cô làm rất chăm chỉ, còn kiểm tra một số thứ về phong thủy.

Cửa phòng được mở ra, nhưng cô không hề phát hiện, đang tập trung vào màn hình máy tính, vẽ những chi tiết mình muốn vào bản đồ tổng thể.

Hạng Thịnh Duật đi tới phía sau cô, nhìn mô hình ngôi nhà trên máy tính, rất đẹp.

“Anh cảm thấy trên cây nên treo đèn nhiều màu, buổi tối có thể ở trong lều thưởng thức cảnh đẹp.” Anh bỗng lên tiếng.

Mục Uyển giật mình, khoanh tay nhìn anh: “Anh tới khi nào vậy?”

“Anh đã đứng phía sau em ba phút rồi, dọa em giật mình à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Anh nói xem?” Mục Uyển hỏi ngược lại, cầm ly nước lên uống thì phát hiện ly đã hết nước.

“Anh đi rót nước cho em.” Hạng Thịnh Duật không đợi sự cho phép của cô đã giành lấy chiếc ly đi rót nước cho cô.

Mục Uyển nhìn thời gian, đã 4 rưỡi chiều rồi, anh rót xong, thổi nguội mới đưa cho cô: “Em cẩn thận kẻo bỏng đó, tốt nhất nên đợi 10 phút nữa hãy uống.”

Mục Uyển nhận ly nước, đặt lên bàn: “Anh làm xong việc rồi à?”

“Công việc hôm nay đã xong rồi, giờ trên mạng đều nói để em làm Thứ trưởng.” Hạng Thịnh Duật cười nói.

“Không ai ngốc cả, những người này đều là người anh thuê để bình luận, người khác cũng chỉ xem thôi, bởi vì bọn họ không nhận được lợi ích thực tế.”

“Cho dù bọn họ có lợi ích thực tế, mấy người này phần lớn đều không có thành tựu nào, chỉ lặng lẽ chấp nhận, cũng không gây chuyện, trừ khi thứ mà bọn họ có được mất đi, cảm thấy như trên người mất đi một miếng thịt thì lúc đó, bọn họ sẽ càng mất lý trí, sẽ ra tay công kích người đã tổn hại đến lợi ích của bọn họ, đây chính là bản chất.” Hạng Thịnh Duật phân tích, khóe miệng cong lên, nói rất ung dung cũng rất chắc chắn.

“Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mục Uyển hỏi: “Em luôn cảm thấy em nên đi SHL.”

“Em tới đó làm gì, rất nguy hiểm, nhưng…” Hạng Thịnh Duật gợi mở.

“Nhưng cái gì?” Mục Uyển hỏi.

“Nếu bên SHL có người tới đây thương lượng với em, em không chỉ rất an toàn, mà bên Lan Ninh phu nhân cũng sẽ sốt ruột, chúng ta càng nắm chắc phần thắng hơn.” Hạng Thịnh Duật nói rồi nở nụ cười, ánh mắt như có ngàn sao sáng lấp lánh.

Nếu nụ cười đó không phải dành vào cô thì cô sẽ cảm thấy rất đẹp, sẽ làm người khác nhiệt huyết sôi trào, yên tâm và hăng hái. Bởi vì anh bày mưu tính kế cực kỳ bình tĩnh.

Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio