CHƯƠNG 1300: NGƯỜI TÔI YÊU LÀ EM
Mục Uyển biết phu nhân Lan Ninh nói có lý nhưng có những lúc vì tình thế bắt buộc, không làm không được, nên cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu đã không còn lựa chọn nào khác, thì việc gì phải hối hận.
Chưa đề cập đến vấn đề có năng lực hay không, không có năng lực thì cũng chỉ có thể bước tiếp mà thôi, sau này đi bước nào tính bước đó vậy.
Thế nhưng, bởi vì có Hạng Thịnh Duật, nên cô cũng không bận tâm lắm đến chuyện có năng lực hay không, bởi lẽ cô luôn tin vào năng lực của anh.
"Cám ơn bà đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm." Mục Uyển lạnh lùng đáp trả, chẳng thể hiện chút thái độ nào, bình tĩnh như một làn gió xuân.
Nói xong cô liền cúp máy.
Phu nhân Lan Ninh cảm thấy mình làm vậy chẳng khác nào đấm vào bịch bông gòn, chẳng thoải mái chút nào.
Mục Uyển đúng là tỉnh táo, mấy câu nói của cô bị bà ta ghi âm lại chẳng có tác dụng gì.
Khiến bà ta tức phát điên.
Đổng Mạn Tuyết lo lắng nhìn phu nhân Lan Ninh, tiến lên, đề nghị: "Phu nhân, hay để tôi tìm người giết quách cô ta cho rồi."
Phu nhân Lan Ninh lườm Đổng Mạn Tuyết: “Giết cô ta thì có ích gì? Giả như giết được cô ta thì với tính cách của Hạng Thịnh Duật sẽ thẳng tay chôn tôi theo, hơn nữa, cô ta có Hạng Thịnh Duật bảo vệ, giết được sao? Nếu giết không thành thì người bị chết chính là tôi."
"Nhưng với tình hình hiện tại, chúng ta rất bị động, ngoài mặt thì hô hào ủng hộ cô ta nhưng tôi cũng không muốn cô ta cắm rễ ở Bộ ngoại giao.” Đổng Mạn Tuyết nói.
"Còn lâu cô ta mới cắm rễ được ở đây, không bột sao gột nên hồ, hiện tại cứ đổ hết mọi chuyện lên đầu Phó Hâm Ưu, tôi muốn cô ta cả đời này cũng không trở mình nổi." Phu nhân Lan Ninh chỉ thị.
Đổng Mạn Tuyết ngẩn người: “Ý của phu nhân là muốn Mục Uyển không trở mình được?"
"Là Phó Hâm Ưu." Phu nhân Lan Ninh căm hận nói, hai mắt vằn lên tia máu.
Đổng Mạn Tuyết hoảng hốt: “Là cô chủ sao?"
"Nó không phải là cô chủ, nó là con gái của kẻ thù tôi, tôi không tin, con của người phụ nữ đó sắp chết mà cô ta còn thoát được." Phu nhân Lan Ninh khẳng định, trong ánh mắt lại càng toát ra sự nham hiểm.
"Vâng." Đổng Mạn Tuyết vẫn hy vọng có thể đoán ra được gì đó từ những gì phu nhân Lan Ninh nói.
Nhưng có một số việc, cô không thể hỏi, hỏi chính là rước họa vào thân, cô chỉ cần làm theo là được.
*
Dinh thự nhà họ Hạng.
Mục Uyển ăn xong, liền cùng Hắc Muội đi ra ngoài mua thức ăn.
Hiện tại cô là người nổi tiếng nên nếu bị người ta nhận ra sẽ rất phiền phức.
Vì vậy cô đội tóc giả, đeo khẩu trang và hóa trang cẩn thận.
Mấy thứ đồ cải trang này dùng rất ổn, tuy không thể thay đổi hoàn toàn dung mạo nhưng cũng có thể làm cho cô khác đi.
Cô hóa trang cho lông mi và mí mắt đặc biệt dài, còn đeo cả mi giả khiến hình dáng của đôi mắt thay đổi.
Bọn họ mua lòng lợn, gan lợn, đậu phụ khô, thịt heo, thịt bò, cá trích, cá trắm đen, gà, sườn, nguyên liệu nướng cá, một ít rau sống và một ít rau luộc.
Mục Uyển dạo quanh khu chợ một chút lại mua thêm hến, thịt tươi, đậu hũ, cá trạch con.
"Phu nhân, chúng ta mua nhiều thứ thế này, em thấy ăn mấy ngày cũng không hết đâu." Hắc Muội phân vân.
Mục Uyển đột nhiên nhớ ra trưa nay Hình Thiên phải đi nên cô đã hẹn Hình Thiên ăn cơm trưa, ngày hôm qua khi Hạng Thịnh Duật nói trưa sẽ cùng đi ăn cơm, cô không hề nhớ đến chuyện của Hình Thiên.
Từ khi nào trong lòng cô không còn hình bóng của Hình Thiên nữa rồi.
Cô đã quên đi người từng in dấu đậm sâu trong lòng mình mà không hay biết.
"Phu nhân, phu nhân."
Hắc Muội gọi mấy tiếng Mục Uyển mới sực tỉnh: “Ừ, không có việc gì, hôm nay có nhiều người đến ăn cơm mà."
"Dạ, về đến nhà em sẽ rửa sạch lòng lợn trước. Lần trước chị dạy em cách làm, em vẫn nhớ.” Hắc Muội khoe.
"Thông minh lắm." Mục Uyển mỉm cười khen cô.
Về đến nơi, Hắc Muội liền đi làm sạch lòng.
Còn Mục Uyển gọi điện thoại cho Hình Thiên.
Đổ chuông ba lần, Hình Thiên mới bắt máy.
"Uyển." Hình Thiên chào cô.
"Hình Thiên, hôm nay vẫn gặp nhau chứ?" Mục Uyển hỏi.
"Gặp, em chọn địa điểm đi." Hình Thiên nói.
"Anh có đưa Hoa Nhiên theo không?" Mục Uyển hỏi.
Hình Thiên im lặng một lát rồi nói: “Có lẽ không."
"Tôi có ý này, không biết có được không, trưa nay tôi muốn mời anh tới dinh thự nhà họ Hạng ăn cơm, nhưng nếu chỉ mời anh thì sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào, dù gì hiện tại đang là giai đoạn tôi và phu nhân Lan Ninh đấu đá lẫn nhau nên tôi muốn để chú của tôi mời anh.”
"Chú?" Hình Thiên ngắt lời Mục Uyển.
"Ý của tôi là Hạng Vũ Thái, nhưng nếu để chú ấy mời có khi nào sẽ khiến Hoa Cẩm Vinh nghi ngờ chú của tôi không?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
Hình Thiên im lặng.
Mục Uyển... gọi... Hạng Vũ Thái là chú, như vậy có nghĩa là cô xưng hô theo Hạng Thịnh Duật.
"Trước đây em từng nói với anh rằng em có yêu một người, vì người đó mà em quay về nước M, lẽ nào là Hạng Thịnh Duật?" Hình Thiên dò hỏi.
Anh nhớ rõ ràng khi đó cô cực kỳ căm ghét Hạng Thịnh Duật, chỉ hận không thể giết chết Hạng Thịnh Duật.
Nếu cô nói người đàn ông mà cô yêu chính là Hạng Thịnh Duật thì anh không tin.
"Chuyện này đã là quá khứ, tôi không muốn nhắc lại." Mục Uyển từ chối trả lời.
"Chuyện này với anh mà nói rất quan trọng." Hình Thiên trầm giọng nói.
Giọng nói của anh trầm buồn như vĩ thanh của đàn cello vậy.
Trong lòng Mục Uyển vẫn còn dâng lên niềm chua xót khi nghe thấy, theo đó trong đầu cô liền gợi nhớ lại những quá khứ vụn vặt khi còn chung sống với Hình Thiên.
Như cô đã từng nói trước kia, Hình Thiên từ đầu tới cuối luôn là người có ơn với cô.
Là người mà cô không thể nào có được, vì quá mệt mỏi, quá đau lòng cho nên phải buông tay.
"Không có ai như vậy hết, là tôi đã gạt anh." Mục Uyển vừa dứt lời, hai mắt liền hoe đỏ.
"Em đến nước M là vì anh, đúng không? Em muốn bắt tay với Hạng Thịnh Duật hại anh, đúng không?" Hình Thiên lại truy hỏi.
"Nói những lời này đã không còn ý nghĩa nữa rồi, tất cả đã qua rồi, tôi sắp lấy Hạng Thịnh Duật, còn anh sắp cưới Hoa Nhiên, tên đã được bắn ra không thể thu lại được nữa.” Mục Uyển nói.
Trong lòng anh dường như đã có câu trả lời.
"Lúc đó anh đến MXG là để tìm em, đã tìm được Cố Lăng Kiệt, nên anh mang ngôi vị trả lại cho cậu ấy, thuyết phục cậu ấy tiếp nhận xong anh thật sự muốn đưa em đi nhưng Hạng Thịnh Duật tìm đến anh, nói rằng anh ta đã hạ độc em và bắt anh phải rời xa em, anh không thể không rời đi, anh không thể đứng nhìn em chết.” Hình Thiên nói.
Nhớ lại chuyện lần đó ở MXG, Mục Uyển vẫn còn rất chua chát: “Anh cưới Hoa Nhiên chẳng phải vì trong lòng anh đã có nhận định rồi sao, anh đã buông bỏ tôi rồi? Nếu đã bỏ rơi thì không cần phải nhặt lại làm gì nữa.”
"Bởi vì buông tay nên mới biết nó đau nhường nào, bởi vì nghĩ rằng đã đánh mất nên mới biết em đối với anh mà nói quan trọng nhường nào. Uyển, người mà anh yêu không phải là Bạch Nguyệt, từ trước đến nay luôn là em." Hình Thiên bày tỏ.
Mục Uyển cảm thấy tim mình như bị xé nát, rất đau, cũng rất oan ức, rất hiểu cảm xúc, những cảm xúc phức tạp mà ngay cả cô cũng không hiểu dồn dập trong suy nghĩ khiến tâm trí của cô lúc này chỉ còn lại một mớ bòng bong.
Ban đầu chỉ là một màn sương mỏng dâng lên trong mắt cô nhưng rồi ngày càng dày lên, cuối cùng kết thành từng giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
Truyện convert hay : Bất Tử Chiến Thần