CHƯƠNG 1308: ANH ĐÃ ĂN KẸO CẦU VỒNG PHẢI KHÔNG?
"Không thể." Hoa Cẩm Vinh khẳng định.
Mục Uyển nhếch miệng: "Rốt cuộc ngài hiểu bà ta được bao nhiêu, ngài chắc chắn mỗi việc bà ta làm đều vì tốt cho ngài hay là muốn hủy hoại ngài, nếu bà ta muốn hủy hoại ngài, nhất định sẽ gia nhập phe mà bà ta cảm thấy có thể giúp bà ta, tất nhiên, ngài không chắc bà ta có muốn hủy hoại ngài hay không, vậy thì hãY xem chuyện mà bà ta bảo ngài làm đi, hoàng hậu vừa chết, ngài đã phải giao vị trí Bộ trưởng nội các cho bà ta, bình thường ngài và phu nhân Lan Ninh qua lại thân thiết như vậy, ngài cảm thấy chắc chắn có thể ngăn được dư luận sao?"
"Cô câm miệng cho tôi! Cô và Hạng Thịnh Duật làm gì có ý tốt gì, cô cố ý ghi âm, còn quay lại loại video đó, không phải là muốn hủy hoại chúng tôi sao."
"Đúng là tôi quay video đó, nhưng nếu tôi muốn hại các người thì đã sớm phát ra rồi, tôi có phát ra cũng chỉ vì tự vệ mà thôi, ngài hãy suy nghĩ kỹ một chút, được rồi, không nói những điều này với ngài nữa, ngài có thể nghĩ thông suốt thì đã sớm nghĩ thông suốt rồi, tôi có thể không làm Bộ trưởng nội các, việc giữa ngài và Hạng Thịnh Duật cứ như vậy không giải quyết được gì, gặp mặt còn có thể bình an vô sự, nếu không, tôi cam đoan, hậu quả là thứ ngài không thể gánh chịu đâu, ngài rất rõ quan hệ giữa tôi và Hình Thiên mà." Mục Uyển ám chỉ nói.
Đầu bên kia, Hoa Cẩm Vinh trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Cô không làm, Hạng Thịnh Duật sẽ từ bỏ ý đồ sao?"
"Tôi đã gọi điện cho ngài thì chắc chắn có biện pháp thuyết phục anh ấy, tôi cũng chỉ muốn an ổn và thái bình, không phải ngài cũng muốn điều đó sao?" Mục Uyển hỏi lại.
"Tôi biết rồi, nếu cô có thể thuyết phục cậu ta, vậy tôi cũng không truy cứu nữa. Nhưng nếu cô không thuyết phục được cậu ta thì cũng đừng trách tôi không khách khí." Hoa Cẩm Vinh cảnh cáo.
Mục Uyển cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Trước đó chẳng qua cô cảm thấy Hoa Cẩm Vinh bình thường, nhưng bây giờ thấy ông ta còn ngu ngốc.
Được rồi, còn nhiều thời gian, thắng lợi bây giờ cũng không phải thắng lợi thật sự, chỉ có thắng lợi thật sự, mới có thể kê cao gối mà ngủ.
Mục Uyển điều chỉnh tâm tình, mở cửa.
Hạng Thịnh Duật lo lắng quan sát sắc mặt cô, nhưng Mục Uyển chỉ mỉm cười, thoải mái nói: "Đã giải quyết xong rồi."
"Giải quyết như thế nào?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Hoa Cẩm Vinh không quá thông minh, nhưng vẫn có trí thông minh cơ bản, ông ta trở mặt với anh, chẳng khác nào tiến gần đến tận thế, ông ta lại không ngốc, mục đích của ông ta là để phu nhân Lan Ninh làm trưởng nội các, nếu đạt được mục đích rồi thì sẽ thu tay lại." Mục Uyển giải thích ngắn gọn.
Hạng Thịnh Duật suy nghĩ gì đó, gật đầu, trầm giọng nói: "Anh cảm thấy hơi nghi ngờ, ngay cả trí thông minh cơ bản nhất Hoa Cẩm Vinh cũng không có."
"Nên sớm muộn ông ta cũng xong đời thôi." Mục Uyển thoải mái nói.
"Đừng nhắc tới ông ta nữa, anh đói rồi, có gì ngon ăn không?" Hạng Thịnh Duật nói.
"Cũng không phải không ăn cơm trưa, nhanh như vậy mà anh đã đói rồi sao?" Mục Uyển không tin.
"Đồ ăn em nấu quá ngon, kích thích sự thèm ăn của anh, cũng sắp tới bữa tối rồi, anh ăn trước một chút thôi mà." Hạng Thịnh Duật giải thích.
"Vậy em làm cho anh bát mì nhé, sẽ nhanh thôi, phần lớn đồ ăn cũng đã làm xong, nguyên liệu nấu ăn khác cũng đã chuẩn bị xong, nấu chừng hai mươi phút là có thể ăn cơm, nên khi nào ba mẹ anh tới làm tiếp cũng được." Mục Uyển nói xong, đi đến phòng bếp.
Cô nhìn thấy An Kỳ vẫn đang giã cơm nếp, hỏi Hạng Thịnh Duật đang vào theo: "Sở Giản tới rồi sao?"
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn An Kỳ: "Chắc là ở trên xe."
"Anh trai anh ta thích ăn bánh dày sao?" Mục Uyển thay An Kỳ hỏi.
"Anh chưa hỏi." Hạng Thịnh Duật nhướng mày, không vui nói: "Không phải em muốn làm cho Sở Nguyên đấy chứ?"
"An Kỳ làm."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật dịu xuống: "Vậy chắc là cậu ta rất thích ăn."
Mục Uyển mỉm cười, lời này của Hạng Thịnh Duật ám chỉ, nếu như cô làm, dù Sở Nguyên thích ăn thật, thì dưới sự đe dọa của anh cũng không dám nói mình thích ăn.
Trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào: "Em nấu mì cho anh trước nhé, nhanh thôi."
"Ừ." Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên vẻ vui mừng: "Được."
Mục Uyển nhanh chóng nấu nước, cô xem tủ lạnh có gói mì, lấy ra, hỏi Hạng Thịnh Duật: "Anh có muốn gọi ba mẹ anh tới sớm một chút hay không?"
"Trên hội nghị anh gây náo động như vậy, có lẽ đã sớm truyền đến tai họ rồi, lát nữa anh muốn đến chỗ họ trước để giải quyết vấn đề, tránh cho ăn cơm tối cũng không vui." Hạng Thịnh Duật có vẻ bất cần nói.
Mục Uyển lo anh không tránh được trận đòn: "Anh hãy nói chuyện nhẹ nhàng với ba mẹ một chút, nếu ba anh giận thì anh cứ nhận lỗi, nói mọi việc anh đã giải quyết, nhận sai trước ba mẹ yêu thương anh không hề mất mặt đâu."
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, cợt nhả: "Nếu ba đánh anh thì anh sẽ chạy tới chỗ em, anh chạy rất nhanh, ba sẽ không đánh được."
"Anh đừng không đứng đắn thế, chạy rồi thì mọi việc được giải quyết sao? Anh hãy nói chuyện với ba, đã hòa giải rồi, họ cũng là lo lắng cho anh mà thôi." Mục Uyển khuyên nhủ.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Được, anh nghe em, anh phát hiện, có em bên cạnh, anh và ba mẹ ít mâu thuẫn hơn."
Mục Uyển liếc nhìn anh, rõ ràng trước đó vì cô mà anh và ba mẹ mới mâu thuẫn.
Anh vẫn rất khéo nói, nếu cô hồ đồ một chút thì đã tin là thật rồi.
"Em không mua rau cải, nhưng có nấm hương, anh có muốn cho một ít nấm hương vào mì không?" Mục Uyển hỏi.
"Gì cũng được, em nấu thế nào cũng ngon." Hạng Thịnh Duật nói.
"Xì, anh Hạng, gần đây anh ăn kẹo cầu vồng sao?" An Kỳ nghe không chịu nổi nữa.
"Có quan hệ gì tới cô, chỉ cần tôi không vui, tôi có thể ném toàn bộ bánh dày cô làm vào thùng rác." Hạng Thịnh Duật cụp mắt nói, ánh mắt lạnh lùng.
Khóe miệng An Kỳ giật một cái: "Thật ra, tôi thấy những lời anh nói đều xuất phát từ đáy lòng, tôi cũng cảm thấy như vậy, khả năng nấu ăn của bà chủ nhà tôi có thể so với đầu bếp hạng nhất, đầu bếp hạng nhất cũng chịu lép vế đấy."
Mục Uyển nhìn An Kỳ, rất không vừa ý: "Người ăn kẹo cầu vồng phải là cô đấy."
"Ông xã của cô thưởng, tôi không dám không ăn." An Kỳ vẻ mặt cầu xin nói: "Bánh dày này tôi đã phải giã hai giờ đấy, thương cho bánh dày của tôi."
Hạng Thịnh Duật nhướng mày: "Ý của cô là đồ ăn của bà chủ nhà cô nấu không ngon, thừa nhận là nịnh hót sao?"
"Ăn ngon, nhưng vì ăn quá ngon, tôi mới ở đây giã bánh dày, ngài Hạng, tôi thật là oan uổng mà. Hai người cứ trò chuyện đi, đừng bị cái bóng đèn lớn là tôi quấy rầy, tôi sẽ tiếp tục giã bánh dày của tôi." An Kỳ bất đắc dĩ nói.
Vì giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, An Kỳ cố ý xoay người lại, quay lưng về phía Hạng Thịnh Duật, ngay cả động tác đập cũng cố ý thả nhẹ.
Hạng Thịnh Duật tới gần Mục Uyển: "Đừng để ý tới cô ta."
Mục Uyển: "..."
Khi Hạng Thịnh Duật tới gần, không biết tại sao cô cảm thấy nóng bức khó hiểu.
"Anh có muốn ra ngoài nghỉ ngơi một lát hay không, em làm xong sẽ mang tới cho anh." Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật.
"Anh không mệt, anh đứng đây có thể giúp em thả mì." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển bất đắc dĩ, liếc nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, ánh mắt vui vẻ: "Anh cứ ở đây với em, không đi đâu nữa, em ở đâu thì anh thích ở đó."
Truyện convert hay : Siêu Cấp Tiểu Bác Sĩ