CHƯƠNG 1339: CHUYỆN NÀY... LÀM NGƯỜI TA QUÁ CẢM ĐỘNG RỒI
“Không cần cảm ơn.” Hạng Thịnh Duật ôm vai Mục Uyển, kéo cô đến bên cạnh: “Anh làm sao nỡ chèn ép em, em đặc biệt, cho mới mới bỏ qua hết lần này đến lần khác.”
“Ừ.” Mục Uyển đáp, nghĩ lại trước đây, Hạng Thịnh Duật giống như thật sự bỏ qua cho cô hết lần này đến lần khác, nếu không, với quyền thế và thủ đoạn của anh, thật sự muốn chơi chết cô, dễ như trở bàn tay.
Tiếng súng bên ngoài dừng lại, Hạng Thịnh Duật cũng không vội mở cửa, xe bắt đầu xóc nảy.
Chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sở Giản đẩy cửa, báo cáo với Hạng Thịnh Duật: “Tiên sinh, đã giải quyết rồi, bắt sống ba người, trong đó có một người đã chuẩn bị tinh thần tự sát.”
“Rất tốt, còn bao lâu sẽ tới bến tàu khác?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Qua bên này, thì còn 10 phút.” Sở Giản nói.
Hạng Thịnh Duật nhướn mày: “Biết rồi, đi tra xem ai là người tiết lộ tin tức tôi đến đây, sau khi tra ra, không cần giết hắn, làm hắn sống không bằng chết, tôi xem còn ai dám phản bội tôi, ngoài ra, truyền ra một tin tức, nói tôi gặp nạn.”
“Gặp nạn?” Sở Giản không hiểu hỏi Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật cười: “Chỉ xem kịch, không quá đã nghiền, tham dự vào, mới thú vị, cậu đi làm theo phân phó của tôi.”
“Dạ.” Sở Giản đáp.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật như vậy thì biết có người sắp xui xẻo rồi.
Hạng Thịnh Duật ôm Mục Uyển: “Em nói, anh có cần nửa đêm canh ba trả lễ không?”
“Nửa đêm canh ba anh rất rảnh, không cần ngủ sao?” Mục Uyển hỏi.
“Được, em nói không cần thì không cần, anh rất nghe lời vợ.”
Mục Uyển run run: “Anh không cảm thấy anh nói câu này rất buồn nôn sao?”
“Lúc nãy anh vừa đi một vòng, hoạt động một chút, có chút mệt.” Hạng Thịnh Duật nói, nằm trên giường, tay đặt sau đầu, nhìn Mục Uyển: “Vợ, giúp anh đấm bóp chút.”
Mục Uyển: “...”
“Anh cái đồ đàn ông thối này, buồn nôn còn tùy tiện, không biết xấu hổ sao?” Mục Uyển tức giận nói, mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn ngồi bên giường, đấm bóp chân cho Hạng Thịnh Duật.
Chỉ đấm hai cái, Hạng Thịnh Duật đã nắm tay cô, kéo lên người mình, một tay ôm eo cô, siết chặt, tay còn lại cũng đặt lên, mềm mại nhìn ánh mắt cô: “Anh chỉ đùa thôi, đi một vòng, sao có thể mệt.”
“Em biết anh đang đùa.” Mục Uyển nói.
“Vừa rồi anh ra ngoài làm việc, có lo lắng không?” Hạng Thịnh Duật mềm giọng nói.
“Em có lo lắng không, không cần em nói, anh không phải có thể nhìn ra sao?” Mục Uyển nói.
“Anh muốn nghe em nói.” Giọng nói Hạng Thịnh Duật càng mềm mại.
Cô vốn là lo lắng, nhưng nói ra trước mặt anh, làm cô cảm thấy rất ngại ngùng, giống như tỏ tình, hơn nữa, rõ ràng không có thành ý.
“Không lo lắng, anh lợi hại như vậy, em lo lắng là thừa, không phải anh cũng nói sao, anh luôn che giấu thực lực, mấy người bọn họ, sao là đối thủ của anh.” Mục Uyển nói, muốn đứng dậy.
Hạng Thịnh Duật lại kéo cô lên người mình: “Anh có lúc cảm thấy, nếu anh yếu đuối một chút, có phải sẽ tốt hơn? Người yếu đuối, thỉnh thoảng mạnh mẽ, sẽ làm người ta cảm động, người mạnh mẽ luôn mạnh mẽ, ngược lại không thể nhận được sự ca ngợi của người khác, mà lại trở thành đương nhiên.”
“Người mạnh mẽ, thực ra, cũng không cần ca ngợi, họ chỉ cần người khác nhớ sự mạnh mẽ của họ là được rồi, đây chính là phương châm của anh.” Mục Uyển nói.
“Đúng, trước đây anh thật sự nghĩ vậy. Nhưng, sau khi có em, suy nghĩ của anh có chút thay đổi, muốn được em quan tâm, muốn được em thương nhớ.” Hạnh Thịnh Duật nghiêm túc nói.
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác kỳ lạ, có chút chua xót, lúc nãy cô rất ra rất lo lắng: “Anh không phải nói sợ em lo lắng, nên quay lại xem em trước sao?”
“Con người, đều mâu thuẫn, anh thật sự sợ em sẽ lo lắng, không muốn em lo lắng, nhưng hỏi em, em không lo lắng chút nào, anh lại sẽ nghĩ, em có phải không để ý anh chút nào không.” Hạng Thịnh Duật nói, tay sờ tóc Mục Uyển.
“Có chút lo lắng.” Mục Uyển nói.
“Thật sao? Không phải vì dỗ anh vui chứ?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn anh, trong mắt sâu thẳm: “Đầu tiên, là thật hay giả, anh có thể nhìn ra, tiếp theo, nếu vì anh vui mà dỗ anh, chẳng lẽ đây không phải là để ý sao?”
Hạng Thịnh Duật rất thỏa mãn với đáp án này, ôm Mục Uyển chặt hơn một chút: “Cứ nằm thế này một lát, anh ôm một lát.”
Mục Uyển biết không thể không nghe theo Hạng Thịnh Duật.
Lại nói, được anh ôm như vậy, cô cũng cảm thấy rất tốt, rất thích, không có tranh đấu, tai dán sát ngực anh, nghe nhịp tim thình thịch của anh, giống như tiếng trống trận phấn chấn lòng người, lại có thể làm lòng người yên ổn.
Hạng Thịnh Duật cũng không nói chuyện, cứ vậy, hai chục phút trôi qua, xe dừng lại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển ngồi dậy.
“Vào đi.” Hạng Thịnh Duật nói, cũng ngồi dậy.
“Tiên sinh, đến rồi.” Sở Giản nói.
“Ừ.” Hạng Thịnh Duật đáp, nhìn Mục Uyển: “Chúng ta cùng ra.”
Mục Uyển gật đầu, mặc dù đã ăn chút điểm tâm, nhưng bây giờ cũng có chút đói.
“Hẳn họ đói rồi.” Mục Uyển nói.
“Đã sắp xếp xong, lên thuyền họ có thể ăn rồi, hôm nay lúc về thì ngủ trên xe, ngày mai sẽ không ảnh hưởng công việc.” Hạng Thịnh Duật nói, kéo Mục Uyển đi.
Vừa mở cửa, có một hành lang sáng chói.
Mục Uyển kinh ngạc nhìn Hạng Thịnh Duật: “Trước đây không có chuẩn bị lên thuyền ở đây đi, hành lang này trước đây cũng là như vậy sao?”
“Hành lang là từ trên thuyền dọn tới, lên thuyền từ chỗ nào cũng vậy.” Hạng Thịnh Duật nói, cởi áo ngoài, khoác cho Mục Uyển: “Bờ biển gió lớn, em sức khỏe yếu, cẩn thận bị cảm.”
Áo Hạng Thịnh Duật vẫn còn nhiệt độ cơ thể anh, lúc xuống xe thực sự cảm thấy có chút lạnh, bây giờ không lạnh chút nào.
Thuyền của Hạng Thịnh Duật, cũng do anh bố trí.
Vì là buổi tối, toàn bộ ánh đèn đều lấp lánh, còn sắp xếp đèn màu đỏ thành hình trái tim, phía trong là tên viết tắt của hai người họ.
Trước đây cô xem phim, tình tiết này không làm cô cảm động, nhưng khi cô tự mình trải qua, vẫn là có chút kích động, có chút cảm động, có chút romance.
Cô vừa lên thuyền, đèn xung quanh lại càng sáng hơn, giữa sàn nhảy có đặt một hình thoi thủy tinh rất lớn, giữa hình thoi là hình chụp của cô, những tấm hình này cô cũng không biết được chụp khi nào, cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Đây là cái gì?”
“Hình 3D, những tấm hình này đều là anh chụp lúc trước, anh chụp đẹp chứ? Những tấm hình này, ghi lại hình ảnh em vào những tháng năm còn bé, thiếu niên, thanh niên và hiện tại.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nắm sấp lên thủy tinh, nhìn kỹ những bức hình, thật sự là cô những năm còn bé, thiếu niên, có những tấm cô vẫn còn nhớ...
Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về Đương Nãi Ba