"Tôi làm sao có thể chắc chắn anh không trở thành Sở Dã Bạch thứ hai? Năng lực của anh cao hơn so với anh ta, nếu tôi đoán không nhầm, anh mới là chỗ dựa phía sau của nhiều quốc gia." Hạng Thịnh Duật nói.
"Hình Thiên là anh em của Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt là vợ của Cố Lăng Kiệt, vợ của tôi là bạn của Bạch Nguyệt, tôi cho tới nay chính là luôn muốn bảo vệ máu mủ của những mối quan hệ, không muốn bọn họ vì sự suy tàn của Thẩm gia mà chết bỏ mạng. Nếu như là điều tôi muốn, thì tôi cũng chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh vợ tôi, áp lực của ngôi vị quá lớn, tôi tình nguyện hưởng thụ niềm vui của gia đình." Giọng nói của Thẩm Diên Dũng từ đầu dây bên kia truyền tới vô cùng bình tĩnh.
"Tôi làm sao có thể tin tưởng anh?" Hạng Thịnh Duật thận trọng thăm dò.
"Hoàn cảnh thay đổi tạo ra anh hùng, anh có thể tin lời tôi nói, nếu như có một ngày anh phát hiện lời tôi nói là giả dối, đến lúc đó lại mở cuộc chiến, anh sợ cái gì, anh với Hình Thiên đã thành anh em một nhà, còn lo không thể đối phó với tôi sao? Sự tham gia của tôi chẳng qua cũng là giúp bạn giống như hổ có thêm đôi cánh, giải quyết rất nhiều vấn đề và lo lắng của anh sau này." Thẩm Diên Dũng vẫn rất bình tĩnh nói.
"Đúng vậy! Tôi có thể tạm thời tin tưởng anh, được rồi, tôi giúp anh tẩy sạch, ngược lại anh đem bằng chứng của Sở Dã Bạch công khai ra ngoài."
"Ngày mai tôi sẽ đem những thứ đó gửi cho Hình Thiên, anh ấy sẽ biết rõ nên làm như thế nào." Thẩm Diên Dũng vừa cười vừa nói.
"Chờ ngày kết thúc chuyện của Sở Dã Bạch, tôi sẽ giúp bạn tẩy sạch mọi việc, tôi phải ăn trưa đã, tắt đây!" Hạng Thịnh Duật nói, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Thẩm Diên Dũng?" Mục Uyển nghe thấy, mơ hồ hỏi lại.
"Ừ! anh ta là một đối thủ không tệ, bây giờ chúng ta quá mạnh, anh ta không muốn làm kẻ thù với chúng ta, giống như thiếu rất nhiều niềm vui, có vẻ rất buồn chán." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn dáng vẻ này của anh, thật sự không thể chịu đựng: "Thẩm Diên Dũng thật sự rất lợi hại, lúc trước anh ta đã ổn định uy quyền, sai lầm duy nhất chính là yêu Lưu San, vì Lưu San mà đem uy quyền vứt bỏ. Em rất ngưỡng mộ anh ta, anh có khả năng giúp đỡ anh ta thì giúp một chút, lúc trước Bạch Nguyệt thả anh ta, dựa vào việc suy nghĩ về mối quan hệ, anh ta cũng sẽ không đến mức làm phản, ít nhất thì hiện tại sẽ không, đối với tương lai, chúng ta không ngừng lớn mạnh, anh ta cũng sẽ không có khả năng phản bội, trái lại, bởi vì sự tồn tại của anh ta, mới có thể thúc đẩy chúng ta không ngừng lớn mạnh, anh cảm thấy thế nào?"
"Ừ! những gì em nói rất có lý, cho nên anh quyết định cùng với Thẩm Diên Dũng hợp tác. Ăn trước đã, những chuyện này để sau khi ăn xong thì chúng ta lại nói, không vội, chuyện Sở Dã Bạch đã giải quyết xong, cũng nên giải quyết luôn Hạng Tuyết Vi." Hạng Thịnh Duật vừa nói, vừa gắp cho Mục Uyển một miếng thịt bò to.
Nói không nói những chuyện này, trên thực tế thì chủ đề đã bắt đầu, làm sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy.
"Hạng Tuyết Vi có lẽ nên cảm ơn bản thân là người nhà họ Hạng, chuyện xấu của cô ta đối với Hạng gia, may thay dù lớn hay nhỏ, trong số người cô ta muốn giết không có ai chết, như vậy, đối với cô ta cũng có chút căng thẳng." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật dừng lại, nhìn về phía Mục Uyển: "Em muốn tha cho cô ta?"
"Tất nhiên là không, tuy là người cô ta muốn giết không chết, nhưng lúc trước cô ta sai người tới giết em, hơn nữa nhiều lần gây rắc rối, tính tình cũng không có gì tốt đẹp, em cũng có thể tha cho cô ta, nhưng với điều kiện là cô ta phải đem quyền lợi của nhà họ Hạng giao ra đây."
"Ý kiến hay, giao ra đây, cho em." Hạng Thịnh Duật nói.
"Em không phải là người nhà họ Hạng, không phải đưa cho em, em cảm thấy nên trả lại cho cậu nhỏ, cậu nhỏ vẫn là người đáng tin cậy." Mục Uyển đề nghị.
Hạng Thịnh Duật cốc một cái lên trán của Mục Uyển: "Em ngốc sao? Em sau này là vợ của anh, còn không phải là người nhà họ Hạng sao? Cái này vốn dĩ là nên đưa cho em, hiện tại do em giữ mới là vật về đúng chủ, Hạng Tuyết Vi không có quyền lựa chọn, cô ta hoặc là chết hoặc là từ bỏ quyền lợi để được sống tới già, cô ta tự biết suy nghĩ."
"Ừ, chỉ cần chúng ta lớn mạnh, sẽ không sợ những con kiến ăn thịt người này, bởi vì bằng một chân liền có thể dẫm chết chúng, đúng không?" Mục Uyển hỏi.
"Đương nhiên, cho nên không cần sợ, muốn buông tha thì buông tha, muốn giết chết thì giết chết, cứ làm điều em muốn, có anh ở đây, những thứ ma quỷ này cũng không dám ra làm ma quỷ, làm ma quỷ chính là sẽ chết, bọn chúng không ngốc." Hạng Thịnh Duật cuồng vọng nói.
"Hiểu rồi, cảm ơn anh trai Hạng Thịnh Duật bảo vệ em." Mục Uyển làm nũng một cách thích thú.
Hạng Thịnh Duật lần đầu tiên nghe cô kêu hai chữ anh trai, trong nội tâm điên dại vui sướng và hưng phấn, hắng giọng một cái: "Uyển Uyển, chúng ta vẫn chưa từng làm điều đó trong nhà hàng."
Mục Uyển: "......"
Chủ đề của Hạng Thịnh Duật đã thay đổi, nhưng thật sự là thay đổi không thể lường trước được, khiến cô tìm không được phương hướng.
"Nơi đây không thể tắm rửa, không cảm thấy khó chiu sao?" Mục Uyển lịch sự từ chối.
"Ai nói với em là không thể tắm rửa?" Hạng Thịnh Duật nói xong liền đứng dậy, đẩy cửa vào phòng vệ sinh.
Bên trong có thể đi vệ sinh, còn có thể tắm rửa.
"Nhà hàng này thiết kế như vậy, có bệnh sao?" Mục Uyển triệt để bị dọa cho kinh ngạc.
"Do anh thiết kế, sau khi sắp đặt thiết kế này, em biết chỗ này trở thành nhà hàng tốt nhất trong tất cả nhà hàng không? Cái này gọi là thiết kế đầy tính người, mặc dù những người đó không sử dụng nó nhiều, nhưng nhìn có vẻ thoải mái hơn." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gật đầu đồng ý, cô không hiểu về kinh doanh, nhưng ý nghĩ của Hạng Thịnh Duật cũng rất tốt, anh có chỗ hơn người khác, có đôi khi, anh ấy có nhiều đồ vật hơn so với người khác, những vật này khả năng không được dùng, thế nhưng sẽ khiến mọi người cảm thấy thoải mái, về mặt lựa chọn thì nó trở thành sự ưu tiên.
"Ăn tiếp đi, em còn đói" Mục uyển nói, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra, mặt đã đỏ bừng lên.
Hạng Thịnh Duật biểu lộ dáng vẻ tươi cười, đi theo sau cô.....
Rời khỏi nhà hàng, đã là hai giờ sau đó, Hạng Cổ Luật đưa Mục Uyển quay trở lại Bộ Ngoại giao.
Tiếng di động của anh vang lên, khóe miệng liền khẽ nhếch trả lời: "Đều nhận rồi? Rất tốt, làm rất tốt, một lát nữa tôi sẽ qua đó."
Hạng Thịnh Duật nói xong, trực tiếp kết thúc cuộc gọi, quay sang nói với Mục Uyển: "Những người kia đã thừa nhận là Hoa Quan Lâm phái bọn họ đến."
"Anh chuẩn bị động đến Hoa Quan Lâm sao?" Mục Uyển hỏi.
"Có thể động, cũng có thể không động, anh ta đã gặp rắc rối trong rất nhiều năm, mối quan hệ của anh ta cũng vô cùng phức tạp, dám làm như vậy thì nhất định anh ta rất tự tin có người rất mạnh chống lưng, nếu có người đó trong tay anh, anh ta nhất định sẽ thấp thỏm lo lắng, càng lo lắng mới càng dễ phạm sai lầm, anh phải biết người đó là ai mới có thể nhổ cỏ tận gốc, trước khi chưa biết được điều đó thì hành động không suy nghĩ không phải là chuyện tốt." Hạng Thịnh Duật bình tĩnh nói, nhưng cũng rất hăng hái, rất tự tin.
Hạng Thịnh Duật làm chuyện gì cũng khiến cô rất an tâm, anh suy nghĩ và tính toán cẩn thận, có thể cân nhắc mọi thứ, sắp đặt mọi chuyện rất có tổ chức và chu đáo: "Ừ!"
Hạng Thịnh Luật cầm tay cô: "Đợi chuyện của Dỡ Dã Bạch giải quyết xong, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi, anh sẽ cho người chọn thời gian, hôn nay nếu có thời gian thì chúng ta đi xem áo cưới, anh sẽ cho nhà thiết kế bắt đầu thiết kế từ bây giờ."
Truyện convert hay : Trở Lại Bắc Tống Đương Đại Lão