Ý của Mục Uyển, Hình Thiên hiểu rõ.
Lúc trước cho Mục Uyển lựa chọn, không cần hỏi đáp án, anh cũng đã hiểu rõ sự lựa chọn của cô.
"Tôi dường như luôn nhớ đến nó." Hình Thiên thở dài.
"Có thể chúng ta nghĩ rất nhiều về bản thân, nhưng nói thật, có rất nhiều chuyện trong số đó không phải là chuyện đối phương muốn. Đã mất đi thì thật sự là đã mất đi, tốt hơn là trân trọng hiện tại" Mục Uyển nói.
"Ừ, chúng ta sau này vẫn là bạn chứ?" Hình Thiên hỏi.
"Chúng ta vẫn là bạn mà, cho dù là trước kia, hiện tại, hay là tương lai. Không phải sao?" Mục Uyển dịu dàng nói.
Nội tâm Hình Thiên óc chút chán nản, loại cảm giác này giống như là bầu trời bị môt đám mây đen dày đặc bao phủ.
Anh biết rõ, Mục Uyển đã triệt để ở bên cạnh Hạng Thịnh Duật.
Biết rõ là như thế, lý trí cũng trở nên minh bạch, Mục Uyển không phải là của anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khổ sở, cái loại tâm trạng buồn phiền này, dường như rất tối tăm.
Loại tâm trạng này cần phải được điều chỉnh bởi chính mình, không có ai có thể giúp anh, trừ khi Mục Uyển trở về lại bên cạnh anh.
Thế nhưng Mục Uyển sẽ không trở về!
"Ừ, tôi tắt điện thoại trước, có chuyện sẽ liên lạc với em." Hình Thiên ảm đạm nói, nhanh chóng cúp điện thoại.
Mục Uyển cất điện thoại đi, ánh mắt thoáng nhìn thấy Hạng Thịnh Duật ở sau lưng, xoay người nhìn về phía anh.
"Là cuộc gọi của Hình Thiên?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu: "Là Hình Thiên, anh ta nói, Thẩm Diên Dũng đem chứng cứ của Sở Dã Bạch giao cho anh ta."
"Cần tới anh ta nói, anh không biết sao? Ngoại trừ cái này, anh ta còn nói cái gì nữa?" Hạng Thịnh Duật cẩn thận thăm dò.
"Anh ta hỏi sau này vẫn có thể làm chứ, em nói từ trước đến nay vẫn là bạn, về sau, anh ta sẽ là em rể của em, anh cũng biết đó!" Mục Uyển nói.
"Anh ta đối với em vẫn chưa hết hy vọng.." Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ không vui nói.
"Không có khả năng đó, anh ta là người vô cùng lý trí, anh ta biết rõ em với anh ta không thể có khả năng, không cần phải nói quá rõ ràng, anh ta sẽ phân tích cái gì nên làm và không nên làm." Mục Uyển nói xong, xoay người, nhìn vào con gà một chút, suy nghĩ có nên hầm cách thủy cho thịt mềm hơn.
"Em đối với anh ta có vẻ đánh giá rất cao." Hạng Thịnh Duật tỏ ra tủi thân nói.
"Những đánh giá này rất cao sao? Anh ta là tổng thống của một nước, hơn nữa, anh ta giống như một con ngựa đen đã bị giết, trên người ngoại trừ lòng dạ, sự nhẫn nại, mưu đồ, phán xét nắm lấy cơ hội bên ngoài, còn có rất nhiều chỗ hơn người, cũng không phải là anh không thừa nhận, em chỉ là khách quan kể một ít sự thật mà thôi." Mục Uyển bình thản nói.
"Anh thì sao, em khách quan đánh giá anh đi."
Mục Uyển liếc nhìn anh, biết rõ anh rất để tâm vấn đề này, rất nghiêm túc xoay người nhìn về phía anh mà nói: "Anh, lòng dạ, thoạt nhìn không có sâu như Hình Thiên, bởi vì, anh không cần phải che giấu, lòng dạ con người sâu là vì năng lực chưa đủ, cho nên cất giấu, tùy cơ hội mà hành động, còn anh, năng lực rất mạnh, không cần che giấu."
"Sự khác biệt thì sao, nói như thế nào?"
"Mỗi người thành công đều là vì có một điều gì đó hơn người, anh ta cũng vậy, anh cũng vậy, nhưng nếu hai người độc lập một thân một mình đấu với nhau, em cảm thấy anh sẽ thắng anh ấy, không chỉ bởi vì anh mạnh hơn anh ấy, mà còn là vì chỉ số thông minh, năng lực của anh đều rất cao, cho nên anh đường hoàng, ương ngạnh, bọn họ lại bắt anh phải bất lực, anh minh bạch ít xuất hiện mới không gây thêm thù, nhưng càng minh bạch, chỉ có sức mạnh vô hạn mới có thể không sợ hãi, mới có thể tùy ý kiêu ngạo." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhướn lông mày: "Cho nên em cảm thấy, so với anh ta thì anh ưu tú hơn?"
"Làm sao lại so sánh anh với người khá như thế, điều đó chỉ cho thấy anh để tâm đến người đó, anh cảm thấy thua kém người đó, em không muốn anh so sánh, em chỉ tin tưởng lựa chọn của em là lựa chọn tốt nhất." Mục Uyển nghiêm túc trả lời..
Hạng Thịnh Duật búng nhẹ một cái lên mũi của Mục Uyển: "Lời em nói thật quá êm tai."
"Đó là nói đúng sự thật, cho nên rất dễ dàng để nói, không phải có dễ nghe hay không, nếu như là dối trá, anh sẽ không cảm thấy dễ nghe, được rồi, anh đợi thêm nửa tiếng nữa là có đồ ăn rồi." Mục Uyển vừa nói vừa xoay người lại.
Hạng Thịnh Duật theo thói quên ôm lấy eo cô: "Ngày mai anh sẽ phải đi công tác, anh muốn nhìn em nấu ăn, anh đi công tác, em có cái gì muốn nói với anh không?"
"Trên đường đi nhớ cẩn thận, Thẩm Diên Dũng cũng rất lợi hại, anh ta ở tù trong một thời gian dài, người bình thường chắc chắn sẽ rất suy sụp, nhưng anh ta ở đó đọc rất nhiều sách để cải thiện bản thân, thật sự rất khác người." Mục Uyển dịu dàng nhắc nhở.
"Đây là so sánh anh ta với anh sao?"
Mục Uyển nghe thấy liền nổi lửa trong đầu, liếc nhìn anh, mắt trợn trắng.
"Anh dường như quan tâm đến rất nhiều người, anh là cảm thấy không sánh bằng ư? Vấn đề này chính là anh hỏi em, trời và đất, cái nào mạnh hơn, ai có thể trả lời anh?" Mục Uyển hỏi.
"Vậy em cảm thấy trời và đất, cái nào mạnh hơn?"
"Trời và đất làm sao có thể so sánh? Giống nhau, cho nên, không thể so sánh, hơn nữa em nói không tính." Mục Uyển nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Hạng Thịnh Duật hỏi những điều này, không phải muốn biết rốt cuộc là ai lợi hại hơn, mà là lời nói của cô đối với anh ấy có cảm xúc gì.
"Trong lòng của em, anh so với tất cả bọn họ đều là mạnh hơn." Mục Uyển nói thêm.
"Coi như em tinh mắt, anh cũng biết được, bọn họ không có mạnh bằng anh, anh muốn tiêu diệt bọn họ chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Ừ, em biết, anh có thể ra ngoài đợi em một lát, anh cứ như vậy ôm em, em không thể di chuyển." Mục Uyển đẩy Hạng Thịnh Duật ra nói.
Hạng Thịnh Duật vẫn không chịu buông ra: "Anh đi vài ngày, em có nhớ anh không?"
"Có! Nhưng em sẽ gọi điện cho anh."
"Một ngày ít nhất phải ba lần gọi, không được để anh luôn là người điện cho em" Hạng Thịnh Duật dặn dò.
Mục Uyển nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Hạng Thịnh Duật, cô liền nghĩ đến lúc trước có xem một tiếc mục ngắn, nói nếu như một chàng ai thích một cô gái, chàng trai tiến thêm một bước thì cô gái cũng sẽ tiến thêm một bước, nhưng nếu chàng trai này lui về sau một bước, cô gái này sẽ lui về sau 99 bước.
"Được, em sẽ gọi cho anh, bây giờ anh đi ra ngoài đi, sau khi chúng ta ăn xong bữa tối, chúng ta không phải có rất nhiều thời gian sao? Bây giờ anh cứ ôm em như thế, thật sự rất khó nấu ăn.
"Được!" Hạng Thịnh Duật buông lỏng Mục Uyển ra, lập tức chuông điện thoại vang lên.
Anh liếc nhìn người gọi đến, sau đó bấm trả lời.
"Ừ, tôi biết, có thể, một lát tôi sẽ nói cho cô ấy biết, ừ, còn có chuyện gì khác ư? Ừ! Được!" Hạng Thịnh Duật nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn Mục Uyển nói: "Ngày mai Quốc hội sẽ tuyên bố Lan Ninh phu nhân bị sa thải, em sẽ trở thành bộ trưởng Bộ Ngoại giao"
"Vậy Phó Hâm Ưu thì sao?" Mục Uyển thắc mắc.
"Án tù chung thân, nếu như cô ta cư xử tốt, sẽ được cân nhắc thả ra trong một khoảng thời gian nào đó, cái này sau này hãy nói, em thấy như nào?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Truyện convert hay : Triền Tình Tư Sủng: Vưu Vật Tiểu Thê Tiềm Nghiện