CHƯƠNG 1372: CHÚ Ý, DÃ LANG Ở BÊN NGOÀI
Sở Nguyên im bặt, trong mắt lóe lên tia hoảng loạn: “Tôi không phải không hiểu biến hóa, là muốn báo vệ phu nhân an toàn.”
“Người có năng, là khi tôi ở trong tình huống tự do tự tại mà vẫn có thể bảo vệ tôi, chỉ có người năng lực không đủ mới phải hạn chế tôi để bảo vệ tôi, đi lấy bát đũa đến đi, tôi suy nghĩ một chút, cậu cũng suy nghĩ đi.” Mục Uyển nói.
“Tôi biết rồi.” Sở Nguyên cúi đầu: “Tôi cảm thấy phu nhân nói rất có đạo lý, là tôi cần phải suy nghĩ lại, phu nhân đừng thay tôi.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp ứng một tiếng.
Cô nói thay anh ta, chỉ là... dọa anh ta thôi.
Sở Nguyên rất trung tâm với Hạng Thịnh Duật, điều này cô biết.
Đối với người quyền cao chức trọng mà nói, trung lòng so với năng lực, so với tính cách, đều quan trọng hơn.
Sở Nguyên đi lấy bát đũa xong, một lát sau, Lữ Bá Vĩ đến.
“Cùng nhau ăn trưa, Hạng Thịnh Duật chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tôi đã gọi ba vị phó bộ trưởng đến rồi, tôi vừa nhậm chức, bọn họ đối với tôi vẫn rất quan trọng, có thể quyết định tôi có đi đúng quỹ đạo hay không.” Mục Uyển nói với Lữ Bá Vĩ.
Lữ Bá Vĩ gật đầu: “Phu nhân quyết định vậy là đúng rồi.”
“Ừm, cùng nhau ăn cơm đi.” Mục Uyển ngồi vào bàn ăn, hỏi Lữ Bá Vĩ: “Tôi nếu như sắp xếp anh vào một hoàn cảnh xấu, anh còn muốn đi không?”
Lữ Bá Vĩ ngập ngừng nhìn Mục Uyển: “Tôi cũng không biết, nói thật, trong lòng của tôi cứ trống rỗng thế nào ấy, tôi muốn đi đến đó xem thử để lấp đầy cảm giác trống trải trong lòng, cũng muốn chút chuyện có ý nghĩa, tôi có thể đi đến một nơi rất nghèo khổ dạy học, mang vui vẻ đến cho các em nhỏ, cũng thực hiện được giá trí khác trong cuộc đời của tôi, tôi muốn bỏ ra.”
Mục Uyển hiểu, thật ra Lữ Bá Vĩ và Barney là một kiểu người, cho nên bọn họ có thể làm bạn tốt, suy nghĩ của họ cũng giống nhau: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh, nếu như anh có cần gì, có thể gọi điện cho tôi, chúng ta là bạn.”
Lữ Bá Vĩ khẽ cười: “Là tôi trèo cao rồi.”
“Trèo cao cái gì, anh nói xem là thân phận hay địa vị, nhiều năm trước, tôi chỉ là một học sinh bình thường, mấy tháng trước, tôi vẫn mang danh bê bối, kết bạn, không cần hỏi thân phận, cũng không cần hỏi quyền thế, chỉ cần biết đối phương tốt, nếu không phải anh nhắc tôi, có lẽ, tôi sẽ bỏ qua Hạng Thịnh Duật, anh càng giống như người khôn ngoan hơn, giúp tôi rất nhiều, Barney cũng là anh giới thiệu cho tôi quen, anh ta cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, đặc biệt là về mặt tinh thần.” Mục Uyển nói.
“Phu nhân là một người so với ai cũng đều rộng lượng, Barney nói phu nhân rất có lý trí, phu nhân so với người bình thường cũng đều lý trí hơn, bản thân có thể điều chỉnh cảm xúc, điều chỉnh trạng thái, tôi không có giúp phu nhân được bao nhiêu cả, đều là người tự đi, chúc mừng phu nhân.” Lữ Bá Vĩ lúc đang nói, phó bộ trưởng bộ ngoại giao đã đến.
Chủ đề cũng kết thúc lại đó.
Mục Uyển phát hiện họ đều rất kính cẩn, cũng nơm nớp lo sợ.
“Ngồi đi, chúng ta ăn thôi.” Mục Uyển nói.
Trên bàn, cô không có nói chuyện công việc, nhưng không khí vẫn khá kỳ dị.
Họ sợ mở miệng rồi lại nói sai, nên dứt khoát không nói.
Sau khi ăn xong, Mục Uyển đặt đũa xuống, nói với bọn họ: “Tôi hôm nay tham dự hội nghị, đã được bổ nhiệm làm bộ trưởng bộ ngoại giao, trên thực tế, tôi đến bộ ngoại giao thời gian chưa dài, chỉ có vận khí tốt, bạn bè nhiều cho nên khi ngồi vào chức vị này có một số điều chưa rõ, cần biết hướng đi của bộ ngoại giao, còn cần sự cố gắng của các vị, và mọi người giúp đỡ.”
“Phu nhân khiêm tốn rồi.” Trong đó có một phó bộ trưởng nói.
Mục Uyển khẽ cười: “Vậy phải làm phiền các vị rồi, bây giờ vẫn còn sớm, sau khi ăn xong, mọi người có thể đi nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều tôi sẽ mở cuộc họp, chắc sẽ vào khoảng ba giờ, không phải vấn đề gì chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Không có vấn đề gì, bộ trưởng muốn họp toàn bộ, hay từng bộ phận một?”
“Trước mở cuộc họp chung cho tất cả đã, tôi vừa mới nhậm chức, còn có rất nhiều chỗ không hiểu kỹ, về sau sẽ tìm hiểu mỗi người.” Mục Uyển nói.
Cô nói chuyện, mấy người đó không dám không nghe.
Cô bây giờ hiểu được ý nghĩa của sự cường đại mà Hạng Thịnh Duật nói rồi.
Bởi vì sau lưng có cô có một Hạng Thịnh Duật cường đại, có nhà họ Hạng lớn mạnh, hiện nay, lại là con gái của Hoa Cẩm Vinh, dù cô không có năng lực, nhưng ngồi lên chức bộ trưởng vẫn như cũ có uy tín, uy nghiêm.
“Được, được. Chúng tôi nhất định sẽ toàn sức phối hợp với công việc của bộ trưởng, bộ trưởng có gì không hiểu, muốn hiểu rõ hơn, đều có thể hỏi chúng tôi.” Phó bộ trưởng nói.
“Được, vậy thì vất vả cho các vị rồi.” Mục Uyển nói: “Các vị có việc thì có thể đi làm được rồi.”
“Được, vậy bộ trưởng chúng tôi đi trước.” Phó bộ trưởng nói.
“Phu nhân, thật sự chỉ là mời họ ăn một bữa cơm thôi sao, tôi còn tưởng phu nhân sẽ nói cái gì chứ. Lời uy hiếp dành cho bọn họ đâu.” Lữ Bá Vĩ cười nói.
“Nếu như tôi không đủ sức uy hiếp, tôi sẽ nói mấy lời đó để bọn họ kiêng dè, nhưng tôi bây giờ không cần uy hiếp, bối cảnh sau lưng của tôi, danh tiếng của tôi thì đã đủ khiến bọn họ kiêng dè rồi, tôi chỉ cần thể hiện sự thân thiết và hòa nhã là đủ rồi. Cho nên, chỉ cần tôi biểu hiện tốt là có thể rồi.” Mục Uyển nhàn nhạt nói.
“Phu nhân xử lý vấn đề tương đối thấu đáo, là tôi lo lắng rồi, vậy tôi bây giờ đi làm việc đây.” Lữ Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp ứng.
Lữ Bá Vĩ sau khi đi ra ngoài, người của Sở Nguyên đến, thu dọn bàn những thứ trên bàn.
Sở Nguyên cảm thấy Mục Uyển tương đối khó nói chuyện, nơm nớp lo sợ hỏi: “Phu nhân, bữa tối, tiên sinh đã sắp xếp xong rồi, phu nhân muốn ăn ở nhà hay là ăn ở nhà hàng?”
“Không cần chuẩn bị bữa tối, sau khi tôi về sẽ tự mình làm, dù sao chiều nay có thời gian, vất vả cho anh rồi, tối nay anh cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vẫn còn phải đưa tôi đi làm nữa.” Mục Uyển nghẹ giọng nói.
“Vậy được rồi, phu nhân khi nào tan làm thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ qua đón, còn nữa, tối nay phu nhân muốn làm món gì, hãy nói với tôi, tôi cho người đi mua rồi đưa đến, thân phận của phu nhân bây giờ rất đặc biệt, đã không thể đơn độc xuất hiện được nữa.” Sở Nguyên nghiêm túc nói một mạch.
Lời anh ta nói, Mục Uyển hiểu, cô không thể tùy tiện xuất hiện ở siêu thị mua đồ được: “Tối nay tôi muốn nấu canh sườn heo, cái khác thì anh cứ tùy ý mua.”
“Cái đó, tiên sinh bảo tôi nhắc nhở phu nhân, phu nhân có phải nên gọi điện cho ngài ấy rồi không, ngài ấy bây giờ đã ở nước d rồi, chắc cũng đang cùng Thẩm Diên Dũng ăn cơm, phu nhân nếu không gọi cho ngài ấy, tôi cảm thấy ngài ấy... chắc lại muốn tức giận rồi.”
Mục Uyển: “...”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Mục Uyển đáp.
Sở Nguyên mặt mày vô cảm nói: “Không cần khách khí, là điều tôi nên làm, nếu phu nhân không gọi điện cho ngài ấy, ngài ấy không dám làm gì với phu nhân, nhưng, chắc chắn sẽ trút giận lên tôi, cảm thấy tôi không có nhắc nhở cho nên phu nhân mau gọi đi, tôi phải ra ngoài đây.”
Sở Nguyên nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Mục Uyển gọi điện cho Hạng Thịnh Duật.
Mới đổ một hồi chuồng thì cuộc gọi đã được nghe.
“Nhớ anh không?” Hạng Thịnh Thuật giọng nói ảm đảm, nghe là biết tâm trạng đang không vui rồi.
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Đại Minh Tinh