CHƯƠNG 1377: AN ỦI
Mục Uyển im lặng, cô quả thực như vậy, lúc không yêu thì còn nói một câu ngọt ngào, vì không yêu nên không sợ.
Nhưng yêu rồi, thì lại đặc biệt cẩn thận, không dám biểu hiện quá nhiều, sợ người đàn ông có được quá nhiều sẽ không biết trân trọng.
Trên thực tế, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, giống như quan điểm mà Barney nói, điều anh yêu thích có lẽ là sự đặc biệt trên người cô hiện tại, cô nên tốt hơn trước đây, như vậy mới có thể tiếp tục được anh yêu mà không phải tự cho rằng làm anh không có được, anh cảm thấy không đạt được cũng sẽ mệt mỏi.
"Hình như tôi biết nên làm thế nào rồi." Mục Uyển nói.
Barney cười: "Phu nhân là người có trái tim thất khiếu linh lung, không cần nói quá nhiều cũng đã hiểu được toàn bộ."
"Tôi làm gì tốt như anh nói, là anh giảng giải quá rõ ràng, tôi dễ tiếp thu. Lát nữa cùng dùng cơm đi, tôi kêu Bá Vĩ đặt nhà hàng rồi." Mục Uyển nói.
"Tôi cảm thấy, cô có nên gọi điện cho Hạng Thịnh Duật trước không, tâm trạng anh ta hiện tại nhất định rất buồn bực, hơn nữa, cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, buồn bực sẽ càng gia tăng, vì trước đây hai người luôn ăn cơm cùng nhau, cho nên, lúc ăn tối, sẽ nhớ nhiều hơn." Barney nhắc nhở.
Mục Uyển nghĩ cũng phải: "Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh ấy."
"Đừng vội ngắt máy, tôi vừa lúc muốn đi đóng cửa sổ, cô gọi xong thì đóng cửa giúp tôi, trực tiếp xuống lầu là được." Barney nói.
Mục Uyển biết anh ta cố ý cho cô thời gian, để cô nói chuyện với Hạng Thịnh Duật, không có người khác nhìn cô sẽ khá tự do.
Barney thật sự là suy nghĩ tinh tế, đặc biệt để tâm đến người khác.
Người ưu tú và hiểu biết về tâm trạng người khác như anh đều không dám yêu đương tùy tiện.
Đề tài tình yêu này cần nghiên cứu cả đời.
Cô gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật, sau khi reng năm tiếng mới được nghe.
"Có chuyện gì sao?" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hòi.
Thực ra cho đến bây giờ, cô luôn bị động tiếp nhận, nếu cô cảm nhận được sự yêu thích của người này, cũng sẽ thích một chút, nếu cô cảm nhận được người này không thích, sẽ lùi về sau 99 bước.
Nếu là cô trước đây, nhất định sẽ cúp điện thoại, không muốn để ý đến Hạng Thịnh Duật.
Cô kiên nhẫn hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn không nổi." Hạng Thịnh Duật bực bội nói.
"Do bữa trưa ăn nhiều quá sao?" Mục Uyển giả bộ như không thấy anh giận, cố ý hỏi.
"Bị em làm tức giận muốn chết rồi, ăn nhiều cái búa, không muốn ăn." Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Lát nữa em đi nhà hàng dùng cơ với Barney nè, Lã Bá Vĩ nè, có chút nhớ anh." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật sững sờ một chút: "Muốn anh làm gì?"
Mục Uyển nghe được ngữ khí tức giận của anh: "Chính là nhớ anh đó, cho nên em gọi điện thoại cho anh, không phải anh nói, lúc nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh sao? Em cảm thấy phải ăn tối, nếu không dạ dày không tốt, nghe nói không ăn rất dễ bị thủng dạ dày, rất đáng sợ, em mong anh khỏe mạnh xuất hiện trước mặt em."
"Bị em làm tức giận muốn chết rồi, còn cần khỏe mạnh làm gì." Hạng Thịnh Duật vẫn giận.
Mục Uyển cười, nếu cô không gọi điện cho anh, anh sẽ tức giận rất lâu rất lâu.
Anh nhìn thì thông minh nhưng có lúc lại rất ngốc.
"Em nào có chọc tức anh, là tự anh nghĩ bậy có được không, việc có thuận lợi không? Em chỉ lo anh nói với em, có xuất hiện việc ngoài ý muốn không, hơn nữa, em tin tưởng năng lực của anh." Mục Uyển ôn hòa nói".
"Ừ." Hạng Thịnh Duật trầm giọng đáp: "Nghe Sở Nguyên nói, em tự ý xuống xe, có biết như vậy sẽ nguy hiểm không."
"Vậy anh ta có nói cho anh biết lý do em xuống xe không?"Mục Uyển nói.
"Lý do gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển cười: "Vốn dĩ sau khi em ăn cơm xong cũng muốn gọi điện cho anh, anh ta nói với anh là sau khi anh ta nhắc nhở thì em tức giận với anh ta, em cảm thấy anh ta đang tạo mâu thuẫn, tính cách của anh ta không thoải mái, dễ nói chuyện như Sở Giản, hành động cũng có chút cực đoan, đương nhiên hành động như vậy là vì anh ta rất trung thành với anh, nhìn sự trung thành này, em sẽ tha thứ cho anh ta, nhưng tính cách anh ta và em không hợp, em cảm thấy hay là anh điều người thích hợp với em hơn đến bên em sẽ thích hợp hơn.
"Ừ, đừng gấp, ngày mai hoặc ngày mốt anh sẽ quay lại, em chịu đựng thêm một ngày, đợi anh quay về xử lý, tối nay ăn gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Em kêu Lã Bá Vĩ đi đặt rồi, vẫn chưa biết ăn gì, trước khi đi gọi điện thoại cho anh, nhớ anh." Mục Uyển vẫn ôn hòa nói.
Cô có thể cảm thấy cảm xúc của Hạng Thịnh Duật được xoa dịu rất rõ ràng, vì không âm dương quái khí, mà thêm vài phần mềm mại.
"Sao không đi nhà hàng của anh dùng cơm? Nhà hàng của anh bảo vệ khá tốt, em đi đến đó anh sẽ yên tâm." Hạng Thịnh Duật nói.
"Nhà hàng của anh thì đợi sau khi anh về sẽ đi cùng anh, bây giờ tranh thủ anh còn chưa về thì đi chỗ khác ăn thử, ăn được đồ ngon sẽ nói anh biết, trước đây đều là anh tìm đồ ngon, em cũng muốn tìm món ngon cho anh."
Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật hoàn toàn được xoa dịu, đằng hắng một tiếng, nói: "Đồ ngốc, anh càm thấy ngon nhất là đồ em nấu, nếu em muốn ăn món ngon thì anh sẽ tìm đồ ngon khắp thiên hạ cho em."
"Sở Nguyên nói có lẽ anh sẽ đi nước Z, có an toàn không, em có chút lo lắng cho anh." Mục Uyển nói.
"Chỗ đó có một số là tài nguyên của Thẩm Diên Dũng, đang bàn bạc với anh ta, anh ta muốn hợp tác với anh, nhưng anh không muốn hợp tác với anh ta, anh chỉ muốn tự làm, cho nên vẫn đang bế tắc, có lẽ sẽ không tiến triển, anh không nghĩ tới, tài sản của anh ta nhiều hơn anh tưởng tượng nhiều, thậm chí anh ta lấy tài nguyên mà anh muốn, cái anh ta xem trúng là năng lực chế tạo của anh, có lẽ anh sẽ thỏa hiệp, chia năm năm." Hạng Thịnh Duật nói".
"Em cảm thấy, tài nguyên anh nhìn trúng chính là tài nguyên mà phạm vi năng lực hiện tại cảm thấy tốt nhất, nhưng mà, tương lai thì không nhất định là vậy, không phải chỉ hạn chế ở trước mắt, mà là ở tương lai." Mục Uyển ai ủi.
Hạng Thịnh Duật vừa nghe, đột nhiên sảng khoái: "Nói cũng đúng, anh có thể ký tên ngay lập tức, còn có một chuyện, chuyện của Sở Dã Băng đã lộ rồi, anh đợi sau khi ký xong hợp đồng, sẽ bắt đầu tẩy trắng giúp Thẩm Diên Dũng, nhưng mà, anh nghe nói Sở Dã Băng chạy rồi, người này trước đây sai người đến bên cạnh em, anh ta có thể hận em và anh, gần đây em nhớ chú ý an toàn."
"Bên cạnh em có Lã Bá Vĩ, còn có người của anh, sẽ không xảy ra vấn đề, hơn nữa, hiện tại kẻ thù lớn nhất của anh là Thẩm Diên Dũng đã bán đứng anh ta, người anh ta muốn đối phó hơn cả là Thẩm Diên Dũng, không phải em, yên tâm rồi."
"Ngày mai anh sẽ quay về." Hạng Thịnh Duật suy tư nói.
"Được, đừng quên ăn tối." Mục Uyển nhắc nhở.
"Muốn ăn cùng em, lát nữa lúc ăn quay video đi." Hạng Thịnh Duật yêu cầu.
"Ừ, được." Mục Uyển đáp, cúp điện thoại.
Sau khi làm hòa, trong lòng giống như cởi được nút thắt, thoải mái...
Truyện convert hay : Manh Bảo Giá Lâm: Ngọt Sủng Thần Bí Thê