CHƯƠNG 1379: TÌNH YÊU TỰA MỘNG TỰA ẢO TỰA KHÓI SƯƠNG.
“Khi trẻ con còn nhỏ, chúng sẽ gây rắc rối một cách vô lý để có được thứ gì đó, ngay từ lúc bắt đầu chúng đã không có cách nào khác ngoài cố gắng gây náo loạn một cách vô lý rồi, đến khi người lớn thỏa mãn ước muốn của chúng và trao cho chúng những gì chúng muốn, chúng sẽ không ngừng làm tới và gây náo loạn để đòi cho bằng được những thứ mà bọn chúng muốn tiếp theo. Đây thật ra cũng giống như một đạo lý, làm thế nào để nuôi dưỡng mối quan hệ giữa người với người, làm thế nào để xây dựng sự tin tưởng của một người đối với một người khác, hay là sự lưu luyến của một người dành cho người khác và cả sự nhận định của một người đối với một người khác nữa.” Barney nói.
“Nửa đoạn đầu thì tôi hiểu nhưng nửa đoạn sau thì tôi không hiểu, làm thế nào để nuôi dưỡng mối quan hệ giữa người với người, làm thế nào để xây dựng sự tin tưởng của một người đối với một người khác, hay là sự lưu luyến của một người dành cho người khác và cả sự nhận định của một người đối với một người khác nữa, tôi thấy nó sâu sắc khó nắm bắt quá.” Mục Uyển nghiêm túc hỏi.
“Cho một ví dụ, a biết được c đang rất sùng bái mình thông qua lời kể của b, nói là c rất thích nhạc của a, vậy thì a tự nhiên sẽ rất có thiện cảm với c, hơn nữa còn cố gắng để thể hiện tài năng âm nhạc của mình trước mặt c nhiều hơn nữa, và có thể sẽ vì duy trì tài năng này mà âm thầm cố gắng luyện tập.” Barney giải thích.
“Lại ví dụ, lúc đầu, a tỏ ra dịu dàng trước mặt b, bởi vì sự dịu dàng này khiến b thích nó, nên cho dù a có thể rất cay nghiệt trước mặt người khác, nhưng vẫn sẽ cố tỏ ra dịu dàng trước mặt b. Bởi vì con người vốn đã có rất nhiều tính cách, chỉ xem cách bồi dưỡng tính cách của họ như thế nào mà thôi.” Barney nói.
“Ưm, vậy cho nên tôi nên làm sao đây?” Mục Uyển lại hỏi.
“Tôi tin cô sẽ biết làm như thế nào thôi, phu nhân là người trí tuệ hơn người mà.” Barney nói.
“Cậu muốn tôi tự khám phá sau đó xử lý nó, rồi sau khi biết làm sao rồi sẽ không còn ỷ lại vào cậu nữa, có đúng không?” Mục Uyển hỏi.
Barney cong môi lên cười: “Nếu chỉ nhìn một cái liền hiểu thì cũng giống như cô tin tưởng tôi, đây chính là cái ấn tượng mà tôi đã dựng lên trong đầu của cô cho nên cô mới theo bản năng mà ỷ lại vào tôi. Cô muốn xây dựng hình tượng gì thì cứ đặt mình vào vị trí khác và suy nghĩ thôi.”
“Hừm.” Mục Uyển trầm tư.
“Phu nhân, ăn cơm trước đi.” Lã Bá Vỹ lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.”
Trên đường đi, Mục Uyển cứ mãi nghĩ tới lời mà Lã Bá Vỹ nói.
Thứ nhất, là không nên tùy tiện thỏa hiệp, kết quả sau khi thỏa hiệp là càng khiến người ta càng thêm không biết kiêng nể mình, càng gây náo loạn một cách vô lý hơn, bởi vì yêu, cô có thể thỏa hiệp lần một lần hai, nhưng nếu cô thỏa hiệp quen thói thì người ta sẽ không nghĩ đây là tình yêu nữa, mà cô sẽ càng ngày càng bị ủy khuất nhiều hơn, cho nên cô không nên thỏa hiệp.
Nếu Hạng Thịnh Duật yêu cô, anh ấy nhất định sẽ không nỡ để cô buồn, cũng không nỡ chiến tranh lạnh với cô đâu.
Khi anh nói chuyện với cô, cô luôn dùng thái độ tốt nhất để nói với anh, khi cô ở cùng anh, cô luôn quên đi những chuyện không vui kia, bởi vì những cảm xúc không vui rất là dễ bị ộc lộ ra.
Khi cả hai không vui thì chỉ làm tiêu hao đi những tình cảm đã tích lũy từ trước đến giờ mà thôi.
Sau khi cô trở về, Hạng Thịnh Duật vẫn chưa gọi cho cô.
Cô cố ý để điện thoại ở bên gối rồi đi tắm, nhưng khi tắm xong ra ngoài vẫn không thấy cuộc gọi nào từ Hạng Thịnh Duật cả, ngay cả một tin nhắn cũng không có nữa.
Thất vọng, chán nản, uất ức, khó chịu.
Nhưng, theo như Barney đã nói, nếu cô thỏa hiệp lần một thì sẽ có lần hai, dù sao đi nữa thì ngăn chặn mấy sự làm loạn này ngay từ đầu sẽ tốt hơn.
Thế là cô lại đặt điện thoại bên cạnh gối rồi lấy thảm tập yoga ra và mở video lên, sau đó bắt đầu làm theo động tác của người trong video.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí cô vẫn bất giác nhìn sang điện thoại.
Cô muốn biết khi nào thì Hạng Thịnh Duật sẽ gọi cô.
Tâm trạng chờ đợi lo lắng này thật sự rất khó chịu, trong khó chịu còn có chút tức giận, còn trong tức giận lại mang theo chút ủy khuất, băn khoăn, lo lắng và vâng vâng các loại cảm xúc cứ cuộn vào nhau.
Đống cảm xúc này cứ hòa lẫn vào nhau thật khiến người ta không suy nghĩ gì được mà.
Mục Uyển hít một hơi rồi lại hít một hơi thật sâu để hoàn thành bài tập yoga.
Thật ra, tai cô thì vẫn luôn cứ gióng lên để nghe ngóng động tĩnh của điện thoại mãi mà thôi, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng chuông reo nào cả.
Thế là...Mục Uyển hít một hơi thật sâu, cô sợ vừa nãy mình nghe không kĩ nên lại đi tới cầm điện thoại lên để kiểm tra, nhưng vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh ấy cả.
Cô lại đặt điện thoại lên giường, hít một hơi thật sâu rồi ngồi lên giường, nhắm mắt lại và lặng lẽ an ủi bản thân mình.
Nếu Hạng Thịnh Duật thích cô, anh sẽ liên lạc với cô, nếu không thì anh chắc chắn sẽ về, lúc đó mặt đối mặt với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn rồi.
Nếu anh không còn thích cô nữa, cô sẽ không cần phải nghĩ về anh nữa, không nên vì một người không yêu mình mà canh cánh trong lòng, buồn phiền hay đau khổ gì hết.
Trên thế giới này, từ trước đến nay không có ai ngoại trừ bản thân mình luôn ở bên mình hết.
Cứ suy nghĩ theo cách này, tâm tình cô lại cảm thấy thoải mái hơn.
Cô nghĩ đến Romeo và Juliet, nghĩ đến bộ phim truyền hình Autumn Fairy Tale mà cô đã xem trước đây, còn có cặp vợ chồng trong Khổng tước bay về hướng đông nam, và cả Hướng Thiên Minh và Trình Tâm trong phim Tam thể nữa.
Sau khi xem xong, cô thật sự đã không thể giữ bình tĩnh được.
Hướng Thiên Minh yêu Trình Tâm và dùng hết tất cả tiền của mình để mua một ngôi sao cho Trình Tâm, anh còn cam tâm tình nguyện cống hiến đại não của mình cho Tam thể, sau khi sống lại anh lại tặng cho Trình Tâm một vũ trụ nhỏ, người đàn ông toàn tâm toàn ý vì một người phụ nữ như vậy thật khiến cô cảm động sâu sắc.
Nhưng cuối cùng, Trình Tâm lại bỏ lỡ Hướng Thiên Minh.
Bỏ lỡ thì cô cũng có thể hiểu, nhưng tiểu thuyết lại để cho Trình Tâm bên cạnh một người đàn ông khác.
Cái này có phải là hàm ý không, rằng tình yêu mộng mơ không thể tách rời khỏi thực tế được.
Cái gọi là tình yêu nhất thời, còn không bằng tự mình sống cho tốt đi.
Có lẽ là khi một người buồn mà nghĩ tới một người còn bi thương hơn mình, thì sẽ cảm thấy tốt hơn một chút...
Cô mở mắt và liếc nhìn vào điện thoại của mình, đã gần chín giờ tối rồi.
Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi chui vào chăn, sau đó nhắm mắt lại và cố gắng thả lỏng đầu óc không nghĩ đến thứ gì nữa, như vậy rất nhanh sẽ ngủ được thôi.
Nhưng mà, hình như trong tiềm thức, cô vẫn còn đang đợi điện thoại của Hạng Thịnh Duật.
Sau đó ba giờ sáng cô mới chìm vào giấc ngủ được.
Trong mơ, cô cũng gặp Hạng Thịnh Duật, nhận được rất nhiều câu trả lời tin nhắn của anh ấy.
Trong giấc mơ, cô lo lắng vì sợ mình không kịp trả lời tin nhắn của anh, khiến cho Hạng Thịnh Duật càng thêm tức giận, còn mơ thấy anh ấy tức giận vì cô không nhấc máy điện thoại của anh.
Cô mở điện thoại ra, nhưng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Hạng Thịnh Duật cả...
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, trái tim mình đang chìm nghỉm xuống, giống như là đang chìm vào đáy biển sâu thăm thẳm vậy, rất nặng nề, hơi thở của cô cũng trở nên yếu ớt, dòng máu cô thì dường như đang cuồn cuộn lên những sự chua xót, khiến cho cả người cô trở nên thật lạnh lẽo.
Hạng Thịnh Duật...có thật sự...yêu cô không?
Hay là thật ra, khi thời gian qua đi, tình yêu giữa hai người phai nhạt thì cô sẽ bị bỏ rơi vào một lúc nào đó, hoặc cho dù cô có không bị bỏ rơi, cho dù có cả giấy chứng hôn ràng buộc hai người đi nữa, cô vẫn sẽ trở thành một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao đối với anh đúng không?
Mục Uyển mỉm cười cay đắng, đây có thể là kết cục cuối cùng trong tương lai của cô a, bởi vì ngay bây giờ đây cô đã dự cảm ra thứ kết cục đó rồi.
Cô thật sự...rất sợ mình sẽ đem lòng yêu ai đó, sau đó lại bị người ta bỏ rơi, thật là khó chịu quá.
Cho nên, cô mới không dám trao trái tim của mình cho ai đó một cách dễ dàng, cô càng sợ mình sẽ yêu một điểm tốt của người nào đó, nhưng điểm tốt này lại sẽ biến mất trong những ngày tháng bên cạnh nhau sau này...giống như bây giờ, cô và Hạng Thịnh Duật...
..........
Truyện convert hay : Lăng Thiên Chiến Thần