CHƯƠNG 1429: MẤT TRỌNG LƯỢNG
“Vâng, cũng có thể đưa tinh hoa của đất nước chúng ta vào hoàng cung, dựng mấy cái sảnh trong hoàng cung, có thể để mọi người đến đó, cũng không cần phải lo lắng đến việc sắp xếp vị trí như thế nào với mấy người quan trọng, chủ ý này của Bộ trưởng cực kỳ tốt.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Thời gian có chút cấp bách, dưới tình huống bình thường, ngày mai bọn họ sẽ liên lạc với chúng ta. Nói không chừng, ngày mai cũng sẽ đến, nhưng mà bọn họ chủ yếu đến để đấu thầu, cho nên cũng không cần phải sắp xếp nhiều lắm, chỉ cần vừa đủ là được rồi, chắc cũng về nước rồi. Cho nên tối nay mọi người sắp xếp hạng mục, ngày mai có thể vào hoàng cung bố cảnh.” Mục Uyển nói.
“Được rồi, lát nữa sau khi tan họp, tôi sẽ thương lượng với bọn họ về chuyện này, trước khi ngủ sẽ gửi cho bộ trưởng xem một chút. Bộ trưởng cứ tiếp tục đưa ra ý kiến.” Đổng Mạn Tuyết nói.
Mục Uyển cũng đã hiểu rõ tại sao Đổng Mạn Tuyết lại được Lan Ninh phu nhân trọng dụng như vậy, sự thật chứng minh, Đổng Mạn Tuyết cũng có năng lực làm việc, sẽ khiến người khác yên tâm.
Cô ta biết chuyện gì nên làm ngay lập tức, cũng biết nên xử lý chuyện như thế nào.
“Ừm, mọi người xem xem có còn vấn đề gì khác không?” Mục Uyển hỏi.
“Bây giờ chúng tôi thương lượng đây, phu nhân, mấy giờ thì cô ngủ?” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
“Không cần quan tâm mấy giờ tôi ngủ, cô đã xác định rồi thì cứ điện thoại cho tôi là được, tôi nhất định sẽ trả lời lại cô, tối nay phải vất vả cho cô rồi.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Được, vậy phía hoàng cung, phu nhân đi nói đi, có thể sẽ càng tốt hơn một chút.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Bây giờ tôi điện thoại qua đó, người đến quá nhiều, bọn họ cũng phải cần phối họp. Cứ như vậy đi, tôi gọi điện thoại trước, xong rồi thì gọi cho cô, bây giờ mọi người tiếp tục họp chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Được rồi, phu nhân, ngài cứ làm việc đi.” Đổng Mạn Tuyết nói
Mục Uyển cúp điện thoại, lập tức gọi cho Hoa Cẩm Vinh.
“Uyển Uyển à, Hạng Thịnh Duật nói như thế nào, nó có đồng ý không?” Hoa Cẩm Vinh mở miệng hỏi trước.
Mục Uyển đã quên mất chuyện này.
Thôi được rồi, đây là chuyện mà Hoa Cẩm Vinh quan tâm, cho nên ông ta sẽ luôn nhớ đến.
“Anh ấy nói anh ấy cực kỳ hiểu ba, cũng hiểu tại sao ba lại làm như vậy, nhưng mà đã suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, tổng hợp lại thì cho ra cách giải quyết quyết là, con của con và anh ấy, mặc kệ là nhiều hay ít, là trai hay là gái, những đứa trẻ sinh ra thì năm năm đổi họ một lần. Nói cách khác, bây giờ họ Hoa, năm năm sau mang họ Hạng, lại năm năm sau nữa thì mang họ Hoa.” Mục Uyển nói.
“Vậy còn của các con thì sao, mang họ gì?” Hoa Cẩm Vnh hỏi.
“Sinh vào lúc nào thì mang họ lúc đó, nếu như được sinh ra vào lúc họ Hạng thì mang họ Hạng, nếu như được sinh ra vào lúc họ Hoa thì mang họ Hoa, cứ ngẫu nhiên như vậy, không cần bắt buộc, ba cảm thấy thế nào?” Mục Uyển nói.
Hoa Cẩm Vinh im lặng: “Chủ ý này xem ra cũng không tệ, cũng có thể cân nhắc.”
“Ba, ngày mai chắc là có một số lượng lớn bạn bè tới chơi, nhưng cũng có người sẽ gây chuyện, vừa rồi con mới họp xong, con cảm thấy đem chuyến tham quan này chuyển vào hoàng cung thì an toàn hơn rất nhiều, cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu như có thể để bọn họ dừng chân trong hoàng cung thì tốt hơn, ba cảm thấy như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Trong hoàng cung vốn có chỗ chuyên sắp xếp cho khách quý, cũng có khán đài chuyên môn, con sắp xếp xong thì tốt, thỊ vệ bên ta con có thể điều động, con dự định sinh mấy đứa con?” Hoa Cẩm Vinh vẫn còn chăm chú vào vấn đề dòng họ.
“Con cũng không biết, nhưng sẽ cố gắng sinh đến mức có thể, con cũng thích có nhiều con, có thể náo nhiệt một chút, nhưng cũng sẽ dựa theo căn dặn của bác sĩ.” Mục Uyển nói ôn hòa.
“Được rồi, ai, ta đã biết rồi, cũng đã trễ, ta ngủ trước nha. Chuyện trong hoàng cung, con cứ liên lạc với Bạch Ngải là được rồi, hắn ta là đội trưởng đội thi vệ mà ta tin tưởng nhất, để hắn ta phối hợp với công việc của con, lát nữa ta sẽ gửi số điện thoại di động của hắn cho con, cứ như vậy đi.” Hoa Cẩm Vinh nói xong, cũng cúp điện thoại.
Mục Uyển trước liên lạc với Đổng Mạn Tuyết, bọn họ vẫn còn đang họp.
Hoa Cẩm Vinh gửi phương thức liên lạc của Bạch Ngải tới, Mục Uyển liên lạc với Bạch Ngải xong, lại gửi số điện thoại của Bạch Ngải cho Đổng Mạn Tuyết, lúc này cô mới tính là làm xong công việc.
Cô trở về phòng, Hạng Thịnh Duật cũng đang ngồi làm việc trước máy tính, rất chăm chú, cô đi vào mà anh cũng không biết, đến khi Mục Uyển đi tới bàn trang điểm, Hạng Thịnh Duật mới nhìn thấy Mục Uyển.
“Em họp xong rồi hả?” Hạng Thịnh Duật hơi kinh ngạc: “Anh còn tưởng là phải đến rất muộn.”
“Em đã sắp xếp nơi tham quan và chỗ dừng chân ở hoàng cung, như vậy tính an toàn tương đối cao hơn, để bọn họ chuẩn bị một chút tinh hoa của quốc gia, sắp xếp trong mấy sảnh, hoặc là dựng bố cảnh, bọn họ chủ yếu tới để đấu thầu, chắc là thời gian ở lại cũng không lâu, đúng không? Sau đó, chuyện sắp xếp cụ thể thì để Đổng Mạn Tuyết và bọn họ thương lượng với nhau, tối nay cô ta gửi kết quả cho em, em xem xong sắp xếp thì lại đưa ra ý kiến, cho nên có lẽ nửa đêm, cô ta sẽ gọi điện thoại cho em.” Mục Uyển nói.
“Liên quan tới việc thời gian, bọn họ tham quan có dài hay không thì phải xem mục đích của vài quốc gia khi đến đây, nhiều khi bọn họ đến đây để tham quan, cũng không nhất định trong một thời gian ngắn. Đợi ngày mai em nhận được văn kiện, em có thể nhìn thấy thời gian cụ thể, trước cứ sắp xếp như vậy đi, đợi đến ngày mai rồi tiếp tục nói sau, em đi ngủ đi, nửa đêm còn phải làm việc.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ngày mai trước khi đi làm, bọn họ sẽ gửi sắp xếp cho em, em nhìn xem có vấn đề hay không. Nếu như không có vấn đề, em sẽ tiếp tục nghỉ ngơi, nếu như có vấn đề, em lại suy nghĩ phương án giải quyết, tận dụng thời gian đi làm mà mở cuộc họp giải quyết.” Mục Uyển nói.
“Ừm, bên anh vẫn còn việc cần phải xử lý, không thể ngủ trước được, lát nữa em ngủ rồi thì anh đến thư phòng làm việc.” Hạng Thịnh Duật nói, anh đứng dậy ôm eo Mục Uyển, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái.
Mục Uyển thấy dáng vẻ có chút rã rời của anh, lông mày cũng nhăn lại, đoán chừng có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Chuyện của cô cũng nhiều, cho nên cách tốt nhất bây giờ là cố gắng làm tốt việc của bản thân, sau khi có thời gian rảnh thì sắp xếp lại sau.
“Ừm, anh cũng không cần thức khuya quá.” Mục Uyển ôn nhu nói.
Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng gật đầu, cầm laptop lên đi ra khỏi phòng.
Mục Uyển không có thời gian để suy nghĩ lung tung, sợ nửa đêm thật sự sẽ bận rộn.
Cô ngã xuống, giường nhắm mắt lại, cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ.
Hết lần này tới lần khác, càng muốn ngủ thì càng ngủ không được.
Cô mở nhạc, có một bài hát ru con, tên là “Mất trọng lượng”, nghe nói đây là bài hát để trị chứng mất ngủ, không ai có thể tỉnh dậy khi nghe xong.
Cô mở bài hát đó lên, nhắm mắt lại lắng nghe, cũng không biết thiếp đi lúc nào.
Lúc tỉnh lại lần nữa, là do cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn về chiếc điện thoại bên gối đầu.
Hạng Thịnh Duật vẫn chưa quay lại.
Cô cầm điện thoại di động lên, đã hai giờ mười phút sáng rồi.
Là cuộc điện thoại do Đổng Mạn Tuyết gọi tới.
Không thể phủ nhận, Đổng Mạn Tuyết làm việc thật sự rất đáng tin cậy.
Cô giữ lại Đổng Mạn Tuyết bên người, là lựa chọn chính xác...
Truyện convert hay : Đường Triều Quý Công Tử