CHƯƠNG 1432: SỰ AN TOÀN CỦA EM MỚI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT.
“Em hiểu rồi.” Mục Uyển đáp Hạng Thịnh Duật, cô cũng không phản bác anh nữa.
Suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, nhận định cũng như vậy.
Cô không cần phải thử đi thay đổi một người nữa, bởi vì điều đó rất khó, và dường như là không thể nào.
Thứ cô có thể thay đổi được, chỉ có bản thân mình mà thôi.
“Bây giờ em đang làm gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em đang ở trong Hoàng Cung sắp xếp bài trí nè, tuy đã xảy ra sự việc thích sát nhưng chung quy cũng sẽ có người tới, cho nên cũng phải bố trí một chút, bây giờ còn không rõ là sẽ có bao nhiêu người đến, đợi khi nào xác định được danh sách và thời gian em sẽ nói với anh, chúng ta phối hợp với nhau một chút, hy vọng chuyện này có thể kết thúc hoàn mỹ.” Mục Uyển cất giọng ôn hoà.
“Được, em cũng đừng để mệt quá, chuyện này em cứ để cho Lã Bá Vĩ làm là được rồi, dù sao cậu ta cũng trung thành với em, cũng không có việc gì làm, hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ, cho nên em không cần phải đích thân làm đâu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Chuyện diễn tập em đã giao cho Đổng Mạn Tuyết rồi, nếu em giao chuyện bố trí này cho Lã Bá Vĩ, vậy thì anh nghĩ em nên làm gì đây, ngồi ở văn phòng uống trà, ngủ nghỉ sao?” Mục Uyển hỏi.
“Chuyện diễn tập giao cho Đổng Mạn Tuyết, chuyện bố trí giao cho Lã Bá Vĩ, anh thấy em nên ngồi ở văn phòng sắp xếp chung đi. Anh biết là em không thể ở yên nhàn nhã được, cảm thấy ở yên rảnh rỗi sẽ chột dạ, áy náy các kiểu. Như vậy đi, có một số người chắc chắn sẽ đến, em có thể tìm hiểu kinh tế, và dân chính với Đại sứ quán của nước đó, những điều này rất có ý nghĩa đó, em cũng có thể hiểu khái quát hơn về phong tục của nước họ rồi sẽ căn cứ theo phong tục để mà tiếp đãi họ, cũng rất có ích vậy, chứ anh thấy em bây giờ là đang dùng dao mổ trâu giết gà đó, em thấy có đúng không?” Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
Mục Uyển không phải là người không biết nói đạo lý, cô cảm thấy những gì mà Hạng Thịnh Duật nói đều rất chính xác.
Cô ở đây chỉ huy bố trí, giá trị của công việc này đúng là không lớn.
Cô phải làm tốt vị trí Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao này, nhất định phải biết tất cả mọi thứ về các quốc gia. Giống như anh ấy nói, cô có thể đi tìm hiểu phong tục của đất nước đó để mà chiêu đãi chính xác hơn, thích hợp hơn, hơn nữa cũng sẽ có nhiều chủ đề chung để nói hơn nữa.
Cô chỉ nhặt hạt mè mà bỏ cả quả dưa hấu, cô đã nhất thời cuống cuồng mà không biết nắm bắt trọng điểm hay là những chuyện mà mình phải làm.
“Anh nói rất đúng, bây giờ em sẽ về, cảm ơn anh.” Mục Uyển thành tâm thành ý nói.
“Cảm ơn cái gì, giữa anh và em thì đừng nói cảm ơn nữa, đồ ngốc, hai ngày này đừng nói tới an toàn của người khác, sự an toàn của em mới là quan trọng nhất đó, lát nữa anh sẽ kêu người tới đưa em về, phái một người mà em quen thuộc, Sở Nguyên được không? Tuỳ việc mà xét, anh thấy những người khác em đều không quen, không thân thuộc, anh lo em sẽ bị gạt.” Hạng Thịnh Duật lại nói.
“Em biết rồi, được mà.” Mục Uyển rộng rãi nói.
Sở Nguyên nhắm vào cô còn không phải là vì anh ta trung thành với Hạng Thịnh Duật sao. Hạng Thịnh Duật phái Sở Nguyên tới đón cô chính là bởi vì anh biết Sở Nguyên là người đáng tin cậy nhất đối với anh.
“Vậy bây giờ em ra ngoài Hoàng Cung đây.” Mục Uyển nói.
“Không cần đâu, em cứ đứng ở nơi bố trí đi, cậu ta sẽ tới đón em, còn nữa em ăn cơm chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển thật sự đã quên luôn chuyện ăn cơm: “Sáng nay em ăn hai chén mì lớn, Hắc Muội làm ngon lắm, nên bây giờ em vẫn chưa thấy đói.
“Bậy bạ, em không đói thì không ăn sao, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu, sức khoẻ của em vốn đã không được tốt rồi, em mau về đi rồi anh kêu bọn họ mang đồ qua cho em ăn.” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.
“Anh có miệng nói em, sao không nói anh đi, không ngủ cũng ảnh hưởng tới não lắm đó.” Mục Uyển lên tiếng trách mắng, nhưng sâu trong ngữ khí của cô chính là một sự quan tâm nồng đậm.
“Đây không phải là thời kỳ đặc biệt sao, chuyện này xử lý xong rồi anh mới có thể kê cao gối ngủ chứ, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà. Còn chuyện ăn cơm của em thì không phải, em còn được ăn cơm đàng hoàng, nghe lời anh đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, em biết rồi.” Mục Uyển cũng không muốn làm lãng phí thời gian quý báu của Hạng Thịnh Duật nữa, hôm nay cô rất bận nhưng Hạng Thịnh Duật còn bận hơn nhiều, bởi vì trách nhiệm mà anh phải gánh trên vai rất rất là nhiều.
Cô cúp điện thoại, nhưng sau đó cũng vẫn không giao chuyện bố trí này cho Lã Bá Vĩ.
Một là bởi vì có người thích hợp hơn Lã Bá Vĩ, mặt khác, có Lã Bá Vĩ ở bên cạnh, cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Một lúc sau, Sở Nguyên đến.
Lúc anh ta nhìn thấy Mục Uyển, sắc mặt anh rất kỳ lạ.
Có lẽ do bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ nên đã cúi đầu xuống, rồi nói: “Tiên sinh bảo tôi tới đưa cô về.”
“Ừm, làm phiền anh rồi.” Mục Uyển nói.
Sở Nguyên đi trước dẫn đường, sau đó Mục Uyển bước lên xe của Sở Nguyên.
“Tiên sinh nói cô muốn đến công ty nên bảo tôi đưa cô đến đó đúng không?” Sở Nguyên hỏi thăm.
“Ừm.” Mục Uyển ừm một tiếng rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sở Nguyên cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí trong xe trông khá ngượng ngịu
Mục Uyển đã cố tình nhắm mắt lại.
Cô có thể tha thứ cho sự láo xược và công kích trước đây của Sở Nguyên, nhưng cô cũng không muốn sau này tiếp xúc với anh nhiều nữa, bây giờ cô và anh ta hoà bình là bởi vì Hạng Thịnh Duật, và cũng là vì hiểu đạo lý.
Một lát sau, chiếc xe đã tới Bộ Ngoại Giao an toàn.
Lúc Mục Uyển đi ngang qua phòng trợ lý, cô thấy có nhiều người lúc nãy vẫn còn đang nói chuyện, nhưng hình như là nhìn thấy cô nên đã im lặng ngay lập tức.
Cô liếc nhìn một cái.
Trước đây trong phòng trợ lý có một cô gái rất thường công kích cô.
Nhưng mà cô đoán chừng cô gái này chẳng qua cũng chỉ là muốn nịnh hót Phó Hâm Ưu mà thôi, nhưng điều đó cũng đã chứng minh nhân phẩm của cô ta không tốt rồi.
Loại người nhân phẩm không tốt này thì ắt sẽ có người xử lý, cô cũng không có thời gian và công sức để đi so đo với loại người nhân phẩm không tốt này nên đã bỏ qua cho cô ta, chỉ cần cô ta không để xảy ra sai sót nào là được rồi.
Cho nên, cô có liếc mắt cũng không thèm liếc đến chỗ của Kim Ngọc Châu một cái, sau đó cô liền sải bước đi qua.
Vừa vào đến văn phòng cô đã gọi ngay cho Đổng Thiển, cô ấy là Phó chủ nhiệm của phòng trợ lý, phụ trách đăng ký người của quốc gia nào sẽ đến.
“Tới văn phòng của tôi một chút, còn người hiện tại đã tới và cả người phụ trách tương ứng cũng kêu vào đây luôn.” Mục Uyển dặn dò.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Cô ra mở cửa thì nhìn thấy Sở Nguyên đang đứng ở trước cửa, trên tay xách rất nhiều hộp.
“Phu nhân, đây là cơm trưa của cô, tiên sinh kêu tôi mang tới cho cô.” Sở Nguyên báo cáo.
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng rồi để cho Sở Giản vào.
Sau khi Sở Giản vào thì liền sắp xếp đồ ăn lên bàn.
Lúc Mục Uyển đang ăn cơm thì người phụ trách và Đổng Thiển đến.
Cô ăn qua loa một chút rồi không ăn nữa. Sau khi kêu người vào thì cô vừa nói chuyện với người phụ trách, vừa gọi điện thoại cho người của Đại sứ quán bên đó để tìm hiểu những văn hóa và phong tục dân tộc có liên quan.
Mãi đến 6 giờ, chuông điện thoại cô chợt reo lên.
Nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật gọi đến, nhưng các đồng nghiệp khác vẫn còn ở đây, cô suy nghĩ một lát rồi mới nhấc máy.
“Còn ở công ty sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em đang họp, anh về chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Tối nay chắc không về được rồi, phải thức khuya nữa, còn em thì sao? Định khi nào về?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Cũng không biết nữa, chắc phải một lát nữa mới biết, bên này của em vẫn chưa xong, hơn nữa vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý gấp, có thể phải ngủ lại văn phòng luôn. Cũng may mà anh có chuẩn bị giường cho em, cho nên em có thể nghỉ ngơi thoái mái rồi.” Mục Uyển thành thật nói.
….….
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Hoa Đều