CHƯƠNG 1442: TRONG LÒNG ANH EM QUAN TRỌNG NHẤT, VIỆC CỦA EM MỚI LÀ VIỆC ANH QUAN TÂM NHẤT
Bọn họ lên xe…
"Tôi cảm thấy vừa nãy Đổng Mạn Tuyết muốn nói ra sự thật." Lã Bác Vĩ nói.
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng tôi nghĩ cô ấy chắc cũng hiểu ám chỉ của tôi. Vì thế sau đó mới nói những lời như vậy, tôi thấy cô ấy cả người đều thoải mái, không có cảm giác tội lỗi, tự trách, áy náy hay lo lắng gì cả." Mục Uyển nhìn về phía trước nói.
"Giữa người thân và cô, cô ấy vẫn chọn cô. Phu nhân là một người có cá tính và quyến rũ." Lã Bác Vĩ khen ngợi nói.
“Cũng không phải là chỉ vì tôi, con người Đổng Mạn Tuyết khi đối mặt với việc quan trọng vẫn còn có lý trí. Đầu tiên, cô ấy biết rằng vấn đề này rất quan trọng. Rốt cuộc, tôi có thể là nữ hoàng tương lai. Tiếp nữa, cô ấy không tham gia vào việc hãm hại tôi. Anh cảm thấy, lần này, cứ cho là cả gia đình cô ấy an toàn thì Hạng Thịnh Duật sẽ tha cho họ sao? Không thể, hơn nữa, cô ấy là vì sức hấp dẫn và cá tính của tôi, chính là nói cô ấy là vì lý trí, người nhà cô ấy dù thế nào cũng không có năng lực để tự bảo vệ mình an toàn được. Tại sao không trở thành một liệt sĩ, vì dân vì nước chứ." Mục Uyển phân tích.
Lã Bác Vĩ đã rất ấn tượng với Mục Uyển.
Mọi người đều biết Mục Uyển lý trí hơn phụ nữ bình thường, nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiện, nhưng đôi khi lại rất lạnh lùng. Thực tế, rất khó đoán được cô thực sự là người như thế nào.
Anh không ngờ Mục Uyển lại suy nghĩ mọi việc kỹ lưỡng rõ ràng, thấu tình đạt lý như thế.
"Đúng thế, phu nhân phân tích vấn đề như vậy rất thấu đáo. Không có ai là kẻ ngốc cả. Sau khi bình tĩnh lại mà suy nghĩ về điều đó thì ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Nói thẳng ra Đổng Mạn Tuyết là một người có lý trí.”
"Người ngồi ở vị trí cao nhất định phải có chỗ xuất sắc hơn người khác. Bây giờ, chúng ta có thể từ từ lái xe đến Long Trường. Tôi tin rằng Hạng Thịnh Duật chắc chắn có thể giải quyết vấn đề trong vòng hai giờ." Mục Uyển khẳng định chắc chắn.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thực ra là cho bản thân nhiều thời gian và không gian hơn để suy nghĩ về mọi thứ.
Chiếc xe di chuyển chậm chạp, một tiếng rưỡi sau, chuông điện thoại reo lên.
Cô nhìn điện thoại, là Hạng Thịnh Duật gọi đến, bấm nút nghe máy.
"Em đoán xem, vấn đề đã được giải quyết hay vẫn chưa được giải quyết?" Người ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi, khóe miệng nhếch lên.
Mục Uyển nghe giọng điệu này của anh, vẫn là sự tự hào, kiêu ngạo, đắc ý lẫn độc đoán.
Cô cũng mỉm cười, đáp lại lời của Hạng Thịnh Duật: "Có anh ra tay thì còn có vấn đề gì không được giải quyết nữa, em chỉ ngồi chờ chiến thắng là được rồi."
"Em thông minh đấy, cả gia đình Đổng Mạn Tuyết đã được giải cứu khiến người dân ở Long Trường cũng phải choáng váng. Bây giờ tất cả họ đều được giám sát riêng lẻ. Người của anh vẫn đang kiểm tra, không có vấn đề gì đâu. Trước tám giờ sáng mai là có thể được thả.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cũng đoán được kết quả này.
Hạng Thịnh Duật thực sự rất quyết đoán, đối với đối thủ anh ta độc ác, nhưng khi làm đồng đội thì anh ta khiến người khác cảm thấy yên tâm và an toàn.
"Chà, em biết rồi, chắc không cần nói cảm ơn nhỉ. Bây giờ, em sẽ về để kịp tham gia bữa tiệc buổi tối. Anh cũng đến chứ?" Mục Uyển hỏi.
"Ừ, anh giống như sẽ bỏ rơi em một mình hay sao. Trong lòng anh, em là quan trọng nhất, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, việc của em là việc anh quan tâm nhất." Thượng Thịnh Duật cười nói.
"Ôi, hiện tại vẫn còn kịp. Em đi trang điểm và thay quần áo. Anh đến Bộ Ngoại giao đón em hay gặp nhau ở trong cung." Mục Uyển hỏi.
Có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Mục Uyển liếc nhìn, là Đổng Mạn Tuyết.
"Bây giờ là 7 giờ tối phải không. Anh sẽ gặp em ở Bộ Ngoại giao lúc 6:30. Anh có một cuộc họp ở đấy."
"Ừ, được thôi, buổi tối gặp lại." Cô cúp máy sau đó nghe điện thoại của Đổng Mạn Tuyết.
"Phu nhân, cảm ơn cô, cảm ơn cô." Đổng Mạn Tuyết xúc động nói.
Mục Uyển đoán được rằng cô đã biết người thân của mình được cứu.
"Không cần phải cảm ơn, đây là điều tôi nên làm." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Bọn chúng bắt cóc con tôi và đe dọa bắt tôi phải lừa cô đến Long Trường. Lúc trước tôi đã muốn nói với với cô nhưng cô đã biết rồi phải không?" . Đổng Mạn Tuyết vẫn rất xúc động.
"Ừ, lát nữa tôi phải đi tham gia tiệc tối, bắt đầu lúc bảy giờ, cô vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, quay về gặp người thân một lát đi." Mục Uyển nhắc nhở.
"Phu nhân. Thực sự cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều. Sau này tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ để trả ơn lòng tốt của cô." Đổng Mạn Tuyết hứa hẹn.
Thế nhưng cô lại không cảm thấy chăm chỉ làm việc và báo ơn có bất kỳ mối quan hệ nào: “Cô không cần phải trả ơn cho tôi. Đây là điều tôi nên làm. Khó khăn của cô đã được giải quyết. Cũng như khó khăn của tôi đã được giải quyết. Làm việc chăm chỉ là vì chính bản thân cô. Quay về thăm người thân của cô đi, vừa thoát khỏi nguy hiểm lớn như vậy, bọn họ chắc chắn cảm thấy bàng hoàng. Cô hãy an ủi họ một chút, trước tiên cứ như vậy đã, tôi sẽ đi trang điểm và thay quần áo, buổi tối gặp lại cô nhé. "
Mục Uyển vẫn như cũ lạnh lùng không có nhiều cảm xúc trong lời nói.
Cô cúp điện thoại và nói với Lã Bác Vĩ: "Theo đúng kế hoạch đi trang điểm thôi."
Trong lúc chuyên gia trang điểm cho mình, Mục Uyển cũng rất yên lặng.
Tóc của cô thực tế không dài, nhưng cô cũng không sử dụng tóc giả.
Cái cô muốn là bản thân mình trông như thế nào thì chính là như thế.
Trước đây là vì cô muốn làm vừa mắt Hình Thiên và tiếp cận Bạch Nguyệt.
Hiện giờ, cô chỉ cần bản thân hài lòng và làm những gì cô thích.
Điều này thực sự làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Trong lòng không còn khúc mắc, cảm xúc không còn rối bời, vứt bỏ quá khứ không sợ hãi mà hướng tới tương lai!
Đúng 6:20, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho Mục Uyển thật đẹp.
Cô mang theo hai bộ quần áo đến hoàng cung, còn cô chọn mặc một chiếc váy dạ hội khác màu đỏ rượu.
Lúc trước, cô từng rất quan tâm đến sắc đẹp và vóc dáng.
Bây giờ cô đột nhiên cảm thấy rằng sự quyến rũ của một người phụ nữ không phải ở lông mày, vóc dáng mà là ở khí chất của toàn bộ con người như ánh hào quang toát ra.
Nguyên nhân là do bản thân đã trưởng thành sao?
Cô thực sự rất thích bản thân mình hiện tại.
Chuông điện thoại vang lên.
Thấy đó là Hạng Thịnh Duật, cô liền bắt máy.
"Anh đang ở Bộ Ngoại giao, em đâu rồi?" Anh hỏi.
"Em cũng ở Bộ Ngoại giao, vừa trang điểm xong, anh ở đâu, em đến tìm anh."
"Anh đang ở trong văn phòng của em." Hạng Thịnh Duật nói, tay giữ chiếc ghế của Mục Uyển, nở nụ cười: "Khi nào anh mới có thể gặp em?"
"Ba phút nữa, thế nhé. Bây giờ em sẽ đến ngay." Cô nói dứt lười liền cúp điện thoại và đi về phía văn phòng.
Cô không gõ cửa, chỉ đẩy ra và đi vào.
Hạng Thịnh Duật đang ngồi thẳng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm chặt.
Anh không biết Mục Uyển đã đến trước mặt mình.
Cô đoán rằng anh đã quá mệt mỏi, có lẽ cả đêm đêm qua đã không ngủ?
"Em nghĩ rằng, anh nên quay về ngủ một giấc, em có thể một mình ứng phó với bữa tiệc tối này." Mục Uyển nói với Hạng Thịnh Duật.
Anh mở mắt, nhìn thấy Mục Uyển, có vẻ đã mơ hồ nghe thấy những gì cô nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch khóe mệng, nắm lấy tay Mục Uyển: "Anh không muốn ngủ. Đối với anh thì em quan trọng hơn việc ngủ. Hơn nữa kẻ địch của anh ở đó. Nếu anh mà buồn ngủ, anh có phải quá thiếu năng lực không?"
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Trở Về Vị Trí Cũ