CHƯƠNG 1445: KHÔNG CẦN MẮT NỮA ĐÚNG KHÔNG, HỪ HỪ
Hạng Thịnh Duật nghe thấy, nhướn mày: "Tôi nói mang cơm tới cho em, em còn nói không cần, một cái bánh mì làm sao đủ dinh dưỡng? Em cũng biết thân thể mình không tốt, vậy em còn ăn linh tinh như vậy, nếu người khác cảm thấy anh chăm sóc em không tốt, anh phải làm thế nào?"
Mục Uyển cười:"Anh chăm sóc rất tốt, là em thấy còn nhiều bánh mì như vậy, muốn ăn bậy một chút, buổi tối có đồ ngon, thực đơn em có xem qua, em biết sau đó còn có rất nhiều món ngon."
"Sau này không cho phép như vậy nữa, nếu em muốn ăn món ngon, anh mỗi bữa đều chuẩn bị cho em." Hạng Thịnh Duật đau lòng nói.
"Ừ." Mục Uyển đáp: "Không phải vừa khéo hôm nay có chút tình huống đặc thù sao, sau này em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, em còn lo lắng không khống chế được cân nặng, thành 100 kg." Mục Uyển nói đùa.
"Chị xinh đẹp như vậy, cho dù 100 kg, cũng rất xinh đẹp." Hoa Nhiên nói.
Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển: "Anh nhớ lúc nhỏ sức khỏe em rất tốt, rất ít bị cảm, lúc em ở nước A rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?"
Mục Uyển: "..."
Hạng Thịnh Duật thay đổi bộ dạng...thù địch...Hình Thiên...
Cô có thể nói gì, nếu giúp Hình Thiên, Hạng Thịnh Duật nhất định lại tức giận.
Anh là một người rất phóng khoáng về vật chất, nhưng về vấn đề tình cảm, cực kỳ nhỏ nhen.
Cô thật sự do dự nên nói thế nào, Hình Thiên cười, trả lời: "Là tôi làm Uyển Uyển hao tâm tổn trí, xin lỗi, tôi không chăm sóc em tốt."
Trong lòng Mục Uyển dâng lên chua xót.
Trên thực tế, Hình Thiên rất quan tâm cô, biết cô đường huyết thấp, thể lạnh, thường chuẩn bị nước đường đỏ, gừng cho cô, còn tự mình rót cho cô uống.
Cô bị đau bụng kinh, anh cũng sẽ tự mình chuẩn bị túi chườm nóng, nhớ có một lần, họ đi công vụ ở nước nào đó, cô đột nhiên kinh nguyệt tới, đau đến không đi nổi, là anh tự mình ôm cô về khách sạn.
Nếu không phải có sự quan tâm từng ly từng tí này, làm cô cảm nhận rằng được yêu thương, cô cũng sẽ không hoàn toàn hãm sâu.
Sức khỏe cô không tốt, là tự cô làm, cũng là cô tự mình nghĩ nhiều, đè nén lâu ngày, cam chịu lâu ngày, tra tấn trong lòng lâu ngày, thậm chí vì để có được sự quan tâm của anh, cố ý bị bệnh.
Cô cười khổ nói: "Không phải, là tự em không chăm sóc mình tốt, không có liên quan gì tới người khác."
Câu này vừa nói ra, cô lo lắng Hạng Thịnh Duật lại tức giận.
Anh sẽ cảm thấy cô giúp Hình Thiên, có tình cảm với Hình Thiên.
Cô lại vội thêm một câu: "Nhưng, bây giờ có người nhìn, em cũng không thể không chăm sóc tốt cho mình, nếu không, một số người nào đó sẽ tức giận, cũng khổ sở một số người nào đó nhìn em chằm chằm 24/24, sức khỏe của em, ngày càng tốt rồi, nghe nói tế bào cơ thể người năm năm thay đổi một lần, nói không chừng, năm năm sau, sức khỏe em mới là tốt nhất, Tư Mã Ý cũng không phải dựa vào sức khỏe cường tráng mà cuối cùng xưng đế sao?
Hạng Thịnh Duật vốn là trong lòng không thoải mái, sau khi nghe thấy Mục Uyển khen và dựa dẫm vào anh, cong môi cười, tiếp lời Mục Uyển: "Anh nhìn chằm chằm em 24/24, cũng vô dụng, buổi trưa em chỉ ăn mẩu bánh mì, đủ dinh dưỡng sao? Em vẫn không thể chăm sóc tốt chính mình, anh thấy, anh phải cho em vào túi áo, đút ăn không ngừng, em mới có thể ngoan ngoãn ăn cơm."
"Vậy em rất nhanh sẽ trở thành béo phì rồi, cảm ơn anh. Mặc dù em muốn khỏe mạnh, nhưng cũng không muốn quá mập, mập là hỏng hết, anh không biết sao?" Mục Uyển trả lời.
Hoa Nhiên hâm mộ nhìn Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật, không nhịn được mở miệng nói: "Tình cảm hai người thật tốt."
"Đương nhiên." Hạng Thịnh Duật lại lần nữa khoát1 cánh tay sau ghế Mục Uyển, nói như khiêu khích Hình Thiên: "Tôi và Uyên Uyển trải qua sinh ly tử biệt, hoạn nạn gặp chân tình, tình vững hơn vàng."
Mục Uyển nhớ tới lúc cô ở nước Z, Hình Thiên vì cô mà trúng một viên đạn.
Nếu lúc đó Hình Thiên yêu cầu cô cùng anh rời đi, cô nhất định sẽ rời đi cùng anh, hơn nữa, bất kể anh sắp xếp cô thế nào, cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận, cho dù cả đời không có danh tiếng, im lặng chờ đợi ở nơi không thấy mặt trời, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Đáng tiếc. Họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất. Cũng đáng tiếc, điều Hình Thiên muốn không phải là có cô, liên lụy cô, mà là buông tay cô, cho cô đủ tự do.
Có lẽ, cô lúc đó ở cùng Hình Thiên, không biết tâm Hình Thiên, vẫn sẽ chịu dày vò, đau đớn, nghi kỵ, hâm mộ Bạch Nguyệt, vẫn sống trong cái bóng của Bạch Nguyệt, tiếp tục học bộ dạng của Bạch Nguyệt, không làm chính mình.
Cũng may, cũng may, anh buông tay cô.
Cũng may, cũng may, cô bây giờ, có thể hoàn toàn làm chính mình.
Cũng may, cũng may, cô đang trở thành dáng vẻ mình mong muốn.
Tính cách độc lập, tình cảm độc lập.
Không buồn trong lòng, không loạn vì tình, không vấn vương quá khứ, không sợ hãi tương lai.
May mắn, may mắn...
Ánh mắt Mục Uyển quá chăm chú, Hình Thiên cũng không nghĩ tới lần đó lúc anh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc ở nước Z, Mục Uyển không quan tâm nguy hiểm tính mạng đến tìm anh, anh cho rằng Mục Uyển trúng một viên đạn.
Họ thực ra cũng đã từng cùng trải qua sống chết, nếu lúc đó, anh ích kỷ một chút, để cô đi cùng anh, có lẽ bây giờ, cô đã là hoàng hậu của anh một lần nữa rồi, họ sẽ có vài đứa con, từ đó sống hạnh phúc bên nhau.
Hạng Thịnh Duật nhìn họ nhìn nhau rất lâu, ở giữa dường như lưu truyền dòng điện.
Anh lại không thoải mái rồi, nghiêng khuôn mặt trái xoan của Mục Uyển, làm cô đối diện với anh lần nữa.
"Nhìn anh ba phút." Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
Mục Uyển có chút kinh ngạc, vừa nãy rơi vào trong cảm xúc của mình quá lâu rồi, không suy nghĩ tới cảm nhận của Hạng Thịnh Duật.
Thật sự, có lúc, đạo lý đều hiểu rõ, nhưng vẫn bị tình cảm chi phối, không thể trong thời gian đầu tiên đưa ra lựa chọn lí trí, nói ra lời chính xác.
Sau này, bất kể nói chuyện, làm việc, đều cần phải dùng não, nếu không, sẽ mang đến phiền phức vô cùng cho bản thân.
"Em sau này mỗi ngày đều phải đối diện với anh hơn mười hai tiếng, bây giờ là thời gian ăn cơm, báo cáo tướng quân, em có thể ăn cơm trước không, phóng đại ba phút này lên mười lần, lúc ngủ sẽ bồi thường cho anh." Mục Uyển ôn tồn nói.
"Anh thấy em không cần mắt rồi, em hiểu anh nói có ý gì, em còn dám nhìn loạn." Hạng Thịnh Duật vừa tức giận vừa bá đạo yêu cầu.
Trong giọng điệu, còn có chút tủi thân.
"Mắt cô ấy vốn không tốt, anh có thể uy hiếp cô ấy cái khác, đừng nói đến mắt, có chút chuyện tốt không linh, xấu lại linh." Hình Thiên nói, quan tâm nhìn Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật không thích ánh mắt này của Hình Thiên.
Không, không chỉ là ánh mắt, ngũ quan, vóc dáng, con người của Hình Thiên, anh đều không thích.
"Tôi nói, em rể à, chuyện của chị cậu, cậu ít quan tâm đi, mắt cô ấy chính là của tôi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt, cô ấy còn có thể nhìn ngàn dặm, tôi cảm thấy, cậu vẫn là quan tâm em gái nhiều hơn, cô ấy là vợ tương lai của cậu, cậu ở trước mặt cô ấy, quan tâm người phụ nữ khác, thích hợp sao?" Hạng Thịnh Duật âm dương quái khí trực tiếp chỉ tên.
Truyện convert hay : Đế Sư Đại Nhân, Ngươi Nương Tử Quá Độc