CHƯƠNG 155: TRƯỚC ĐÂY CHÚNG TA CŨNG THẾ NÀY SAO BẠCH NGUYỆT?
Cô hiểu rồi.
Cố Lăng Kiệt muốn cô làm người phụ nữ của anh, không phải vì thích cô, càng không phải vì yêu cô, mà là, anh muốn biết quá khứ bị giấu đi của mình từ trên người cô.
Anh đang thăm dò cô, đánh giá cô, quan sát cô.
Trong tim, vẫn cực kì đau đớn.
Bố anh, không muốn anh biết về quá khứ, sợ anh lại dây dưa với cô, từ đó hủy mất tiền đồ.
Cô không muốn anh nhớ lại quá khứ, không muốn bản thân trở thành hòn đá ngáng đường của anh.
Cái gọi là bảo vệ của bọn họ, giờ đây, khiến Cố Lăng Kiệt trở thành một người thật sự lãnh huyết vô tình.
“Tôi không muốn tắm.” Bạch Nguyệt bướng bỉnh nói, quay mặt đi, trong lòng tức giận, bực bội.
Cánh tay Cố Lăng Kiệt kẹp cô vào lòng mình: “Tôi tắm giúp cô.”
Bạch Nguyệt vặn vẹo cơ thể, muốn thoát ra ngoài.
Cánh tay anh giống như kìm sắt.
Hơi thở nóng ẩm phả lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô.
Cô căn bản không thoát ra được, từ bỏ giãy dụa, thở dài một hơi: “Tôi tự tắm.”
“Cô tùy tiện chọn một phòng ở đây, sau này ở đó, tôi rảnh sẽ quay về đây, bình thường tôi rất bận, một tháng mới rảnh một hai ngày, thời gian còn lại, cô hoàn toàn tự do.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt sang rực nhìn cô, giống như trả lời yêu cầu lúc trước của cô.
Bạch Nguyệt nghe anh nói như vậy, một tháng chỉ rảnh một hai ngày, vậy một năm cũng không đến 24 ngày, nghe như vậy, không còn khó chịu như trước nữa.
“Tôi đã nói hết những gì trong quá khứ của anh rồi, thời gian chúng ta quen nhau không hề dài, điểm này anh có thể tính xem, từ khi tôi và anh hoàn thành nhiệm vụ cứu người phụ nữ có thai kia, đến khi anh xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ nửa năm, hơn nữa, chúng ta sớm đã chia tay rồi.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Cô nói thật hay giả, tôi khắc sẽ tự phán đoán.” Cố Lăng Kiệt không hề tin tưởng cô.
“Trong thời gian 1 năm, không nên để người khác phát hiện quan hệ của chúng ta, trước mặt người khác, nếu có gặp mặt, cùng vờ như không quen biết, có được không?” Bạch Nguyệt đưa ra yêu cầu.
Cố Lăng Kiệt sắc bén nhìn cô.
Biết bao người phụ nữ muốn bám lên người anh, cô lại bài xích như thế, tại sao?
“Có thể.” Cố Lặng Kiệt trầm giọng nói.
“Cứng quá thì gãy, một năm sau, thật sự ai đi đường nấy đi.” Bạch Nguyệt nhíu mày, rũ hạ ánh mắt, hang mi dài che đi cửa sổ tâm hồn, che giấu đi tình cảm phức tạp.
“Đi tắm rửa đi.” Cố Lăng Kiệt buông tay, không trực diện trả lời vấn đề này.
Anh quay người, không cho Bạch Nguyệt có cơ hội hỏi tiếp, đi vào căn phòng đầu tiên.
Bạch Nguyệt kéo hành lí, đẩy cửa căn phòng thứ hai.
Căn phòng thứ hai trống rỗng, thế nhưng không hề thấy một hạt bụi.
Trong phòng còn có một nhà vệ sinh độc lập.
Bạch Nguyệt cảm thấy căn phòng này không tồi, kéo hành lí đi vào trong.
Chỉ là, cô không thể luôn ở đây, cảm thấy bản thân giống như được bao nuôi vậy.
Cô không hi vọng mới bắt đầu đã xây dựng mối quan hệ không bình đẳng với Cố Lăng Kiệt, cô cần bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Cho dù là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Bạch Nguyệt chỉ lấy quần áo ở nhà, đi vào trong phòng tắm.
Quần áo trên người cô đều mới thay hôm nay, rất sạch sẽ.
Nước ấm từ trên đỉnh đầu cô chảy xuống, rửa trôi lớp trang điểm dày, cô nhắm mắt lại.
Tắm rất lâu, cô mới đi ra từ phòng tắm, sấy khô tóc, mặc quần áo, mở cửa ra.
Cố Lăng Kiệt ngồi trên sofa, đọc tin mới trên điện thoại, lạnh lùng lãnh khốc, không có biểu tình gì, thần sắc khó đoán.
Chỉ là, mặc trên người anh không phải bộ vest lúc ban đầu, mà là áo tắm màu trắng, ít đi vài phần cứng nhắc thận trọng, nhiều thêm vài phần mị hoặc đàn ông thành thục.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nguyệt, ánh mắt tinh ranh của anh nhìn về phía cô, thâm sâu, lạnh nhạt như cũ: “Trước kia khi cô và tôi bên nhau, có trang điểm không?”
“Không.” Bạch Nguyệt đơn giản mà trực tiếp trả lời.
“Cô không trang điểm đẹp hơn đó, nếu lúc trước cô trang điểm, tôi nghĩ, tôi có lẽ không thể nào để ý đến cô.” Cố Lăng Kiệt không lạnh không nhạt nói.
Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng: “Biết sớm như thế tôi đã trang điểm rồi.”
Ánh mắt vốn thanh lãnh của Cố Lăng Kiệt xẹt qua tia không vui, đứng dậy.
Bạch Nguyệt cứng ngắc đứng đó, không dám thở mạnh.
Cố Lăng Kiệt đi dến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, từ từ cúi xuống.
Khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt cô.
Bạch Nguyệt rũ mắt, không cự tuyệt, cũng không đáp lại.
Cố Lăng Kiệt không hề hôn cô, liếc nhìn cô, hỏi: “Trước kia là tôi chủ động hay là cô chủ động?”
“Anh.” Bạch Nguyệt nhìn anh nói.
Anh không có biểu tình rõ ràng: “Tôi đoán cũng là như vậy.”
Chỉ là, có thể khiến anh chủ động, có lẽ anh rất thích người con gái trước mặt này.
Cô có thể đấu tranh trước áp lực của anh.
Anh không cảm thấy, cô là một người sẽ vì nguy hiểm mà từ bỏ anh.
“Thích tư thế nào?” Giọng Cố Lăng Kiệt nhỏ đi vài phần.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ lên, quay mặt đi, không nói gì.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Tay cô rất nhỏ, tay anh có thể hoàn toàn bao trọn tay cô.
“Lần này, cô dẫn dắt, nói cho tôi, chúng ta trước kia làm thế nào?” Cố Lăng Kiệt nhìn kĩ cô, hỏi.
Với sự mẫn cảm khi học tâm lí của cô.
Cô biết, mục đích của anh là muốn nhớ lại một chút hồi ức.
Thế nhưng, những hồi ức này, cô không làm được.
“Tôi quên rồi,” Bạch Nguyệt trực tiếp từ chối.
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, trong mắt lại không hề có ý cười: “Là làm nhiều quá quên rồi, hay là, cô lo lắng tôi sẽ nhớ lại đã quên cái gì?”
“Là do thời gian lâu quá nên quên rồi.” Bạch Nguyệt sửa lại.
“Vậy tiếp tục nhớ lại.” Cố Lăng Kiệt bế cô lên, đi về phía phòng anh, đặt cô lên giường, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh quá cao, cao đến mức cô cảm thấy nóng lên, nóng đến mức không nghĩ được gì.
Muốn đẩy anh ra, đối với anh, lực của cô chỉ như bông gấm, mềm mại.
Khi Cố Lăng Kiệt hôn cô, lần mở cúc áo sơ mi của cô, bàn tay to phủ lên, ánh mắt thâm sâu nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chau mày, không nhìn thấy chút dục vọng nào nơi anh, chỉ là quan sát, thăm dò.
Cô không hòa vào được, căn bản không tình nguyện.
Khi anh muốn cô, cô vẫn căng cứng cơ thể, đau.
Chỉ là, dù sao cũng từng sinh con, đau chỉ là khi bắt đầu, rất nhanh, sẽ có thể thích ứng với sự tồn tại của anh.
Cô cắn chặt môi, không phát ra một tiếng kêu.
Anh không nhìn thấy sự thích thú và hưởng thụ nơi cô, cũng có chút túc giận, cắn lên vai cô.
“A.” Bạch Nguyệt bị đau, kêu nhẹ một tiếng.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô, khiêu khích đầu lưỡi cô, cường thế mà hôn cô.
Bạch Nguyệt sắp bị anh hôn tới mức không thở nổi, đẩy vai anh ra, vốn dĩ tức giận anh cắn cô, rất đau đó.
Cố Lăng Kiệt buông cô ra, giọng khan đi một chút, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện sự mê hoặc mơ màng lạ thường: “Bạch Nguyệt, kêu to chút, tôi thích tiếng của em.”
Cô mới không khiến anh như ý, ôm lấy gáy anh, cắn lên vai anh.
Cố Lăng Kiệt kích động.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Bọn họ trước đây như này sao, cắn qua cắn lại?
Anh dường như rất thích, dùng lực…
Cuối cùng, khiến cô tan chảy mà kêu thành tiếng, mặc dù nho nhỏ, nhè nhẹ, nhưng anh nghe thấy rồi.
Truyện convert hay : Toàn Năng Kỳ Tài