CHƯƠNG 164: KHÔNG PHẢI CÔ MUỐN SAO?
Bạch Nguyệt không nhìn màn hình, "Anh không nghĩ việc này nên để cấp dưới làm thì ổn hơn sao?"
"Họ đã làm rồi nhưng không phát hiện ra điều gì." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp.
"Vậy tôi cũng không chắc sẽ phát hiện ra gì." Bạch Nguyệt kháng cự.
Cô không phải chưa từng xem, trong máy tính của Lưu San cũng có, chỉ là cô không muốn xem cùng anh cho lắm.
"Thì cứ xem đã rồi mới biết có phát hiện gì không." Cố Lăng Kiệt nói, bấm một trong những video lên rồi nghiêm túc xem: "Video này đều được ba người kia xem qua."
"Anh cũng xem rồi à?" Bạch Nguyệt hỏi, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác khá kỳ lạ.
Cố Lăng Kiệt bình tĩnh đáp: "Chưa xem, nhưng giờ chuẩn bị xem đây, tập trung vào màn hình đi."
Bạch Nguyệt: "..."
Anh nói mấy câu này lại thành ra cô suy nghĩ không trong sáng. Bạch Nguyệt bèn nhìn về màn hình.
Một nữ hai nam, dã ngoại, full HD không che.
Bạch Nguyệt biết đây là công việc nhưng vẫn thấy xấu hổ khi xem video thế này với Cố Lăng Kiệt. Cô bèn cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp rồi uống hai ngụm.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô rồi hỏi: "Lúc trước tôi với cô không cùng nhau xem video như này sao?"
"'Chưa từng." Bạch Nguyệt đáp.
"Trước đây tôi không tình thú vậy à?" Cố Lăng Kiệt lại hỏi.
Bạch Nguyệt đáp qua loa: "Cũng không khác mấy."
"Trước kia chúng ta một tuần làm mấy lần?" Chủ đề của Cố Lăng Kiệt càng lúc càng sâu hơn.
Bạch Nguyệt lại uống thêm vài ngụm nước: "Tôi không nhớ." Bản thân cô cũng thấy câu trả lời vừa rồi có lệ quá nên mới nói thêm một câu: "Trước đây chúng ta không có nhiều cơ hội gặp nhau, anh bận nhiều việc nên không thể dùng tuần để tính được."
"Cô có vẻ khá bất mãn nhỉ?" Cố Lăng Kiệt đoán.
Anh nói cứ như cô rất thèm khát vậy.
Bạch Nguyệt không muốn nói thêm về vấn đề này: "Thủ trưởng, anh không định làm việc hả?"
Cố Lăng Kiệt nhìn cô như thể đã xác định được đáp án gì đó, ánh mắt ấy khiến cô không thoải mái cho lắm.
Cô nhìn màn hình rồi đột nhiên phát hiện ra một vài vấn đề, bèn bấm dừng video lại, đúng lúc màn hình đang chiếu toàn bộ cảnh hai người đàn ông và người phụ nữ nọ.
Bạch Nguyệt không quan tâm đến họ.
"Phát hiện ra gì rồi à?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt lấy ảnh từ rong túi ra rồi so sánh: "Tiêu đề của video này là dã ngoại nhưng thực chất không phải vậy, là bên trong lâu đài, chẳng qua vì bối cảnh màu đen nên người ta tưởng là ban đêm, anh nhìn đi." Bạch Nguyệt chỉ ra một phần nền đen, có thể thấy mờ mờ giữa nền gạch đen có một điểm trắng.
Trong hình và trên màn hình đều có.
"Ý cô là họ đều xem video này, sau đó phát hiện ra lâu đài ấy rồi kéo nhau đến nơi này?" Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
Bạch Nguyệt không đáp mà tua video đến phút cuối cùng, cô gái nọ cắn ngón tay và nói bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào: "Anh sẽ đến tìm em chứ? Em sẽ luôn chờ anh ở đây."
"Tôi nhớ trong tài liệu anh đưa đều nói ba người họ đều xem trong thời gian nghỉ phép của mình, có thể họ đã từng lái xe đến lâu đài ấy rồi gặp phải một số chuyện không ngờ tới chăng. Tôi nghĩ cô gái này là một manh mối, tốt nhất anh nên cho người tìm hiểu xem cô ta là ai, sau đó cử người đi điều tra." Bạch Nguyệt đề nghị.
Cố Lăng Kiệt cầm điện thoại lên gọi: "Giúp tôi tìm một người, tôi gửi ảnh cho, thông qua nhận diện khuôn mặt chắc sẽ biết là ai phải không?"
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt nói chuyện xong rồi gửi hình ảnh vào hộp thư.
"Còn có vài video họ đều xem nữa đấy, cô cũng xem thử đi." Cố Lăng Kiệt nói, bấm mở video kế tiếp.
"Cố Lăng Kiệt, anh có thấy cấp dưới của anh có hơi..." Bạch Nguyệt ngập ngừng nhìn Cố Lăng Kiệt.
"Đàn ông mà, đúng lúc không tập huấn, đang nghỉ phép nên không thể tránh được, không xem mới là bất thường ấy." Cố Lăng Kiệt trầm giọng.
Bạch Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt kỳ dị. Ý anh là... anh cũng xem phải không?
Cô cảm thấy khá mất tự nhiên.
Cố Lăng Kiệt đột nhiên khép máy tính lại.
Bạch Nguyệt hỏi: "Sao thế?" Cô quay đầu lại bèn nhìn thấy đối mắt chứa đầy tình dục của anh, trái tim trong lồng ngực như vừa trật nhịp. Cô vội vàng đứng lên nhưng đã muộn rồi, Cố Lăng Kiệt ôm eo cô và đặt lên giường.
Bạch Nguyệt thấy nóng bèn kéo tay anh ra: "Đang trên tàu đấy."
"Cấp dưới của tôi gác bên ngoài, một con ruồi cũng bay không lọt, cô còn sợ gì chứ? Cô trách tôi bận rộn quá nên cả tuần cũng không làm sao?" Cố Lăng Kiệt kề sát tai cô mà nói.
"Tôi trách bao giờ? Thủ trưởng hiểu lầm rồi!" Bạch Nguyệt muốn ngồi dậy.
Cố Lăng Kiệt ấn cô lên giường, nhìn cô xuống từ trên cao: "Với quan hệ của chúng ta, cô cứ gọi tôi là thủ trưởng, nghĩ tôi sẽ không giận phải không?"
"Chút chuyện cỏn con ấy đâu đến mức làm anh giận được. Tôi tin anh là người vô cùng rộng lượng." Bạch Nguyệt vội vàng vừa nịnh nọt, vừa đẩy vai anh ra.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô đặt bên đầu cô: "Đúng là chỉ gọi thủ trưởng thôi thì không đến mức tôi giận, nhưng cứ từ chối tôi thì tôi sẽ giận đấy."
Tim Bạch Nguyệt như run lên, có cảm giác như nhịp đập đã nhanh quá mức tưởng tượng.
Anh nói thẳng quá rồi! Thẳng đến mức cô không có cách nào từ chối.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt không muốn nhưng cô biết, nếu cô kháng cự thì Cố Lăng Kiệt sẽ càng tàn nhẫn hơn, người bị thương sẽ là cô.
Anh cũng không làm bất kỳ chuẩn bị nào đã xông vào ngấu nghiến cô rồi.
Vốn là không chuẩn bị nhưng sau đó vẫn có phản ứng, khiến cô thấy thật xấu hổ. Cô muốn càng nhiều nhưng ngại không dám mở miệng, ánh mắt nhìn anh ngập tràn khát vọng, một Bạch Nguyệt như vậy thật đẹp và chân thật biết bao.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: "Lần sau còn từ chối nữa thì tôi sẽ khiến cô không dậy được."
Ngữ điệu của anh nghe thật hung ác, nhưng động tác thì vô cùng cưng chiều, nghỉ ngơi một lúc, khống chế sự xúc động, đợi cô lên đỉnh rồi mới chăm sóc bản thân mình.
Sau khi làm xong xuôi, Bạch Nguyệt mồ hôi đầy người: "Chỗ này của anh có tắm được không?"
"Không có nước nóng đâu, chỉ có nước lạnh thôi, nhưng tắm nước lạnh không tốt, chút nữa tôi bảo người đun ít nước nóng mang vào." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt ngượng: "Vậy thì họ biết mất."
"Cô kêu to như vậy thì họ không biết chắc? Chỗ tôi ngoại bất nhập đấy nhưng mà không cách âm." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt nghĩ mình đã bẽ mặt hết cứu được rồi. Cô nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía anh giả chết.
Cố Lăng Kiệt ngồi bên giường nhìn cô, trong mắt có chút tiếc thương. Bạch Nguyệt không để ý đến anh mà chỉ ngắm móng tay mình.
Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!
"Mấy người ấy đều là thân tín của tôi, dù chết thì họ cũng không hé răng nửa lời, đừng lo." Cố Lăng Kiệt trấn an cô.
"Tôi nghĩ anh không nên quá miễn cưỡng." Bạch Nguyệt thương lượng.
"Bao giờ thì cô tự nguyện qua đây?"
Truyện convert hay : Mộ Tiên Sinh Tiểu Kiêu Ngạo