CHƯƠNG 204: KHI MÀ KHÔNG AI YÊU MÌNH THÌ HÃY TỰ YÊU LẤY CHÍNH MÌNH
Cô không nhất thiết phải đi yêu một người không để tâm tới mình.
Bạch Nguyệt quyết định, đứng dậy, đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, gõ nhẹ ngón tay vào thành bồn tắm, “Bạch Nguyệt, đừng buồn nữa, mỗi người đều có quyền được lựa chọn, anh ấy không yêu mày, không phải mày có thể khống chế, mày cũng không thể kiểm soát được, dưa hái xanh không ngọt, tình yêu miễn cưỡng chỉ nhận lại một kết cục bi thương, nỗi đau đó chỉ có mình mày mới biết.
Nhưng chỉ cần mày không yêu anh ta thì sẽ không đau khổ, cũng chẳng cảm thấy bực tức.
Anh ta yêu ai cũng không liên quan đến mày, chỉ cần mày nhớ rằng, trên đời này không có ai yêu mày, chỉ cần mày yêu lấy chính bản thân mình, không tự tử, không tuyệt vọng, không làm tổn thương người khác, càng không làm tổn thương chính mình.”
Bạch Nguyệt rút tay lại, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt cô tối lại, được thôi, việc tự thôi miên bản thân mình thất bại rồi.
Cô vẫn cứ cảm thấy trái tim mình đau như bị dao cắt, đồng thời cũng cảm thấy mình thật đáng thương, phải dùng đến việc thôi miên để làm tê liệt chính mình.
Chỉ tiếc rằng cô đã quá rõ ràng mình đang bị thôi miên, cho nên cũng không thôi miên được.
Bạch Nguyệt đánh răng, nằm lên giường, nhắm mắt, không để mình nghĩ ngợi gì hết, tim thì vẫn đau.
Cô nhấc điện thoại lên, bấm bừa một dãy số gồm 11 chữ số.
Cô không biết đối phương là người ở đâu, là nam hay là nữ, người già hay trẻ, chỉ là muốn tâm sự với người lạ.
Nói xong có thể sẽ không buồn như bây giờ.
Điện thoại kêu ba tiếng, thì đối phương nhấc máy.
“Alo, ai đấy?” Giọng của một người đàn ông, rất trầm, nghe rất chững chạc.
“Chào anh, xin hỏi có làm phiền anh nghỉ ngơi không?” Bạch Nguyệt nói rằng.
“Có chuyện gì cứ nói” Đối phương thẳng thắn trả lời.
Bạch Nguyệt cảm thấy hành động của mình thật đường đột, ban đầu thấy tâm trạng không ổn, tìm người lạ nói chuyện, nói ra hết, có thể tâm trạng sẽ không bị áp lực như bây giờ, nhưng cô phát hiện ra rằng cô căn bản không nói ra được.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại
Đối phương gọi lại, thái độ không tốt lắm, “Rốt cuộc có chuyện gì, nói!”
“Tôi chỉ là muốn tìm người nói chuyện mà thôi.”
“Cô điên à.”
Bạch Nguyệt nhếch miệng, khóe mắt ươn ướt, thản nhiên nói: “Đúng, tôi bệnh, bệnh thần kinh, sau khi về nước, số lần phát bệnh thường xuyên, lúc đập phá đồ đạc căn bản không biết mình đang làm gì, đập xong không còn sức lực nữa, rồi đột nhiên tỉnh lại, ồ, hóa ra tôi bị bệnh.”
“Cô cũng như vậy sao?” Đối phương nghi ngờ hỏi.
Chữ “cũng” khiến cho Bạch Nguyệt bật cười.
Cô gọi bừa, đột nhiên lại gọi cho người cùng bệnh.
Đó là duyên số gì cơ chứ?
“Người chồng đầu tiên của tôi là vì muốn báo thù mới cưới tôi, tôi phải trải qua một cuộc hôn nhân không có sinh hoạt vợ chồng, mỗi ngày đều phải nhìn anh ta vui vẻ với người phụ nữ khác, sau đó đã ly hôn.
Tôi yêu một người đàn ông, anh ấy đã nhiều lần cứu giúp tôi trong những lúc khó khăn gian khổ, anh ấy nói thích tôi, tôi cũng đáp trả lại tình cảm của anh ấy, sau đó anh ta mất trí nhớ, quên mất tôi, chỉ nhớ được người yêu cũ của anh ấy, tôi vô cùng tuyệt vọng, rồi tự tử.
Tôi lại được người ta cứu, tôi nhìn bạn tôi khóc, bỗng nhiên cảm thấy tôi không được làm những chuyện làm buồn người thân mà làm vui cho kẻ thù, tôi lựa chọn đi ra nước ngoài học ngành tâm lý.
Bắt đầu từ khi đó tôi liền biết tâm lý của mình có vấn đề, tôi định tự chữa, rồi tôi trở thành một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, tôi có thể chữa được bệnh cho người khác những lại không thể chữa cho chính mình.
Tôi gả cho người đàn ông mất trí nhớ đó, ngày đầu tiên kết hôn tôi đã nhìn thấy anh ta ở với người phụ nữ khác.
Tim tôi đau vô cùng, đau tới mức mong ước mình không nên có trái tim này, có thể sẽ tốt hơn một chút.
Tôi thử tự thôi miên chính mình nhưng thất bại.” Bạch Nguyệt nói ra hết tất cả những nỗi đau từ đáy lòng mình, nói xong cô cảm thấy mình tốt hơn một chút, giống như sợi dây đàn đã được nới lỏng.
Người đàn ông vẫn trầm lặng.
“Cảm ơn anh đã nghe tôi lải nhải, muộn rồi, tôi không làm phiền anh nữa, ngủ sớm nhé, những người thức đêm thường đoản mệnh, đây là sự thật” Bạch Nguyệt nói nhẹ nhàng.
“Cô là bác sĩ tâm lý?” Người đàn ông hỏi.
Bạch Nguyệt nghĩ rằng anh ta đã nghe mình lải nhải thì cũng nên báo đáp, “Tôi là một bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình, nhưng nếu anh tin tôi, tôi có thể thử chữa cho anh, miễn phí.”
“Tôi rất dễ nổi nóng, mỗi khi nổi nóng đều đập phá đồ đạc, sẽ mắng người, mắng bố mẹ, mắng em trai, mắng bạn gái, bây giờ tôi đã bị mọi người xa lánh, tôi thấy những nhân viên trong công ty tôi cũng không có ai thích tôi, đã có lúc tôi muốn thay đổi, nhưng lại không thay đổi được, tôi nghe thấy nhân viên của tôi nói sau lưng tôi đại loại như tôi dữ tợn, kẻ điên, biến thái…” Người đàn ông hoang mang nói.
Bạch Nguyệt nghe giọng anh ta không giống đang ngủ bị cô gọi dậy.
Chỗ anh ta rất yên tĩnh,anh nói năng hùng hậu, giọng cũng rất thận trọng, không uống rượu.
“Anh đang ở một mình, 12 rưỡi nửa đêm anh vẫn đang làm việc.
Anh là người làm việc vô cùng chăm chỉ, rất có trách nhiệm.
Tâm tư ý nghĩ của anh rất nhạy cảm, anh đã được hưởng những vinh dự mà người khác không được hưởng, cũng từng trải qua rất nhiều những khó khăn và những ánh mắt khinh thường của người khác.
Anh vô cùng tự phụ, càng có một dã tâm mạnh mẽ, anh hay để ý đến những ý nghĩ của người khác về anh, anh sống vô cùng mệt mỏi.
Lúc mà anh tức giận, có thể là do nhân viên làm chưa đạt được đến yêu cầu của anh, anh thấy cách rất xa mục tiêu của mình, thấy mình là một kẻ thất bại, nhưng người anh không muốn trở thành nhất lại chính là người thất bại” Bạch Nguyệt phân tích.
“Cô quen tôi?” Người đàn ông vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi không quen anh, anh cảm thấy rất nhiều người đang nhìn anh cười nói, nhưng sự thật là họ không hề care, chỉ là muốn xem như anh trò cười lúc rảnh rỗi mà thôi, những người thực sự care anh chính là những người mặc cho anh mắng chửi, vẫn sẽ quan tâm anh, không rời xa anh, mà những người như vậy thực ra lại ở ngay cạnh bên anh.”
Người đàn ông trầm lặng.
“Đến một ngày, anh đã thành công rồi, anh khoe với cả thế giới sự thành công của anh, anh sẽ phát hiện ra rằng không ai thèm quan tâm anh, kể cả anh tìm thấy một người nói anh rất thành công, thì những người khác đều không muốn nghe anh nói, đặc biệt là những người trước đây quen anh, hoặc những người đã từng khinh thường anh, anh biết tại sao không?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Vì sự thành công của tôi sẽ khiến cho họ buồn, tâm trạng không thoải mái.” Người đàn ông hiểu ra.
“Đúng, đây chính là bản tính con người, họ không chỉ không tôn sùng anh mà còn đố kị với anh, điều đáng sợ hơn nữa là ghét anh, anh nỗ lực một trăm phần trăm, làm tổn thương những người thân yêu của mình, nhưng nhận lại là sự ghét bỏ của người khác, có ý nghĩa gì không?” Bạch Nguyệt khuyên giải.
“Tôi thấy cô nói rất có lý.”
“Đừng quá vội vàng, hãy sống thật tốt, tiền đề để sống tốt chính là từ từ xây dựng sự nghiệp của anh.
Bước chậm lại, có những lúc sai lầm cũng là việc tốt, sẽ cho anh những kinh nghiệm, giúp anh khi thành công sẽ không phạm lại những sai lầm như vậy, anh sẽ không bao giờ bị vấp ngã nữa.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Tôi cảm thấy nghe cô nói như vậy sáng tỏ thông suốt hơn rất nhiều, cũng không áp lực nữa, cô có thể chữa được cho người khác nhưng tại sao lại không chữa được cho mình vậy?”
“Tôi không biết.” Bạch Nguyệt nói, điện thoại thông báo có người đang gọi đến.
Cô nhìn qua thấy đó chính là Cố Lăng Kiệt.
Truyện convert hay : Đế Quốc Manh Bảo: Mỏng Thiếu Sủng Thê Ngọt Ngào