CHƯƠNG 249: ANH HẠNH PHÚC, CÔ CŨNG SẼ HẠNH PHÚC
Trình Cẩm Vinh đứng ở cổng, có lỗi nhìn vào trong, nhưng lại không bước vào.
Bố Trần Vy đóng cổng lại, nhốt Trình Cẩm Vinh ở bên ngoài.
Trong lòng Bạch Nguyệt đã hiểu rồi.
Kẻ vong ân phụ nghĩa mà bố Trần Vy nói có lẽ là Trình Cẩm Vinh.
Nếu nói có bảo tàng là nơi khác, có lẽ là một phương án dự phòng của bố Trần Vy, không nói cho kẻ phía sau, ông cố ý nói cho Trình Cẩm Vinh, một mặt là mê hoặc kẻ phía sau, một mặt muốn giúp con gái giành lại người yêu, chờ Trần Vy và Trình Cẩm Vinh kết hôn rồi, ông sẽ nói cho Trình Cẩm Vinh nơi có bảo tàng thật sự.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tất cả những gì ông làm, đều là vì con gái của mình.
Tiếc là, con gái ông lại chết trong tay tình địch.
Khi ông giận Trình Cẩm Vinh, cũng tự cáu giận bản thân mình.
Ông cảm thấy, nếu như không dùng bảo tàng mê hoặc Trình Cẩm Vinh, anh ta cũng sẽ không dứt khoát chia tay, anh ta không chia tay, con gái sẽ không chết.
Vì thế, cuối cùng, bố Trần Vy đưa cuốn sổ có tin tức của bảo tàng cho cô.
Cô không tham lam bảo tàng, chỉ là muốn thông qua bảo tàng tìm ra hung thủ, bảo tàng sẽ trao trả quốc gia, hung thủ sẽ bị trừng trị theo pháp luật, cũng là có thể ăn nói với Đường Tiến Công.
Còn cô và Cố Lăng Kiệt thì sao?
Còn có cơ hội bên nhau sao?
Làm xong lời cô hứa với Trình Cẩm Vinh, cô cũng nên là chuyện của bản thân rồi.
Cô cất sổ tay vào trong túi, từng bước thận trọng ra khỏi phòng, gật đầu với bố của Trần Vy: “Vậy cháu đi đây, bác giữ gìn sức khỏe.”
Mắt bố Trần Vy rưng rưng, gật đầu, mở cửa.
Bạch Nguyệt rời khỏi căn nhà, Trình Cẩm Vinh vẫn đứng ở cổng.
“Đi thôi, lúc này, sự tồn tại của anh chỉ khiến bố mẹ Trần Vy càng đau buồn hơn, chờ bọn họ bớt đau thương, anh có thể giúp liền giúp, coi như bù đắp cho họ.” Bạch Nguyệt khuyên.
“Ừ.” Trình Cẩm Vinh cười khổ: “Dường như tôi trộm gà không được còn mất nắm gạo, là đáng đời. Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt xa cách nói. Có chút chuyện, cô chỉ có thể tự mình đối mặt.
“Ừ, vậy cũng được.”
Bạch Nguyệt đi về phía đường lớn, lấy điện thoại trong túi, gọi cho Tô Khánh Nam.
“Sao vậy, nhanh như vậy đã nhớ anh sao?” Tô Khánh Nam cười không đàng hoàng.
Bạch Nguyệt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“Chuyện của tôi làm xong rồi, giờ chuẩn bị về thành phố A.” Bạch Nguyệt trực tiếp nói.
“Em đang chơi tôi sao?” Tô Khánh Nam tức giận, anh đã ở trên tàu đến thành phố Kim Nguyên rồi.
“Phá án thuận lợi, thời gian không phải do tôi quyết định, nếu anh thấy tôi chơi anh, tôi cũng không còn cách nào khác, cứ vậy đã, cúp máy đây.” Bạch Nguyệt tắt máy, bắt taxi, tới khách sạn trả phòng trước.
Cô đi qua phòng bên cạnh.
Căn phòng này, là phòng Cố Lăng Kiệt đặt trước, vốn đã hẹn gặp nhau ở đâu, mà bây giờ, nhưng lời đẹp đẽ đó giống như giấc mộng Hoàng Lương, càng thanh tỉnh, trái tim càng đau đớn.
“Cố Lăng Kiệt, chờ em.” Bạch Nguyệt nhìn cánh cửa, nói với không khí.
Cô tới ga tàu hỏa, trên đường, gọi điện cho Lã Mạnh Châu.
“Có chuyện gì?” Tâm trạng Lã Mạnh Châu cực kì không tốt.
Bạch Nguyệt có thể hiểu, dù sao miếng đất kia, ông ta cho rằng có bảo tàng, cuối cùng rơi vào tay quan chức, ông ta muốn chiếm là của riêng cũng khó.
“Xin lỗi, giờ tôi phải về thành phố A có việc gấp, có lẽ có vào ngày nữa mới có thể quay lại thành phố Kim Nguyên.”
“Trình Cẩm Vinh đã nói với tôi rồi, lúc cô đến thì gọi lại.” Lã Mạnh Châu lạnh lùng nói, trực tiếp tắt máy.
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi.
Lúc cô lên tàu đã là 18 giờ 48 phút.
Cô chưa ăn sáng, bữa trưa không ăn, bữa tối cũng vậy, đến nhà ăn gọi 1 phần đồ ăn nhanh giá 100.000, vừa ngồi xuống, ăn một miếng, có người ngồi đối diện cô.
Bạch Nguyệt vô thức nhìn lên, ánh mắt ngừng lại.
Cô không hy vọng sớm nhau vậy đã thấy Tô Khánh Nam, nhất thời, không còn khẩu vị nữa.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Vẫn có thể ăn uống, quả nhiên, em rất vô tình, ai đối tốt với em, em đều không cảm nhận được.”
Bạch Nguyệt đưa một thìa cơm vào miệng, trào phúng nói: “Cho dù tôi vô tình, điểm duy nhất tôi để ý, không phải cũng bị anh lợi dụng sao? Cũng không biết loại phụ nữ vô tình như tôi có cái gì đáng để anh lưu luyến vậy, phí bao công sức thiết kế màn kịch này?”
Tô Khánh Nam lười biếng dựa vào thành ghế: “Con người anh tính toàn chi li, người khác nợ anh 1, anh sẽ đòi lại 10, em lãng phí tình cảm 3 năm của anh, anh thế nào cũng phải lãng phí tình cảm 30 năm của em mới cảm thấy thoải mái một chút.”
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam, đặt đũa xuống, đối diện anh ta, thật sự không ăn nổi nữa.
“Tôi đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ làm thế nào để cứu Cố Lăng Kiệt?”
Tô Khánh Nam nhếch khóe miệng: “Trước sau vẫn một câu, dù sao, anh là chuyên viên bảo vệ danh sách, lời khai làm chứng của anh cực kì quan trọng.”
Bạch Nguyệt biết Tô Khánh Nam ẩn giấu thân phận, sợ là thân phận của anh ta, giấu rất sâu, rất sâu.
“Nếu tôi đồng ý yêu cầu của của anh rồi, anh không thể thả Cố Lăng Kiệt ra thì sao?”
“Anh có thể khiến anh ta đi vào, cũng có thể khiến anh ra đi ra, một chút tin tưởng này đối với anh em cũng không có sao?” Tô Khánh Nam nhún vai, tỏ vẻ không sao nói: “Vậy không cần giao dịch nữa là được, nói thật lòng, giờ giữa giết chết em và giết chết Cố Lăng Kiệt, anh càng thích dồn Cố Lăng Kiệt vào chỗ chết hơn, vì thế, Bạch Nguyệt, em không có lập trường để đàm phán.”
“Tôi muốn gặp Cố Lăng Kiệt 1 lần, có được không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên, em còn phải khuyên Cố Lăng Kiệt ly hôn với em, hơn nữa còn phải cưới Chu Hân Ly nữa mà. Chuyện này anh ta đồng ý rồi, anh mới tha cho anh ta.” Tô Khánh Nam đặt một xấp tư liệu lên bàn.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta, không nói gì.
Tô Khánh Nam nở nụ cười tà mị: “Ăn cơm đi, ăn xong cho em xem tất cả tài liệu này, ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp Cố Lăng Kiệt.”
Tô Khánh Nam đứng dậy, đi về phía phòng bao.
Bạch Nguyệt cầm tài liệu lên.
Một phần là giấy tờ ly hôn.
Là của cô và Cố Lăng Kiệt.
Một phần là giấy tờ kết hôn, là của anh và Chu Hân Ly, bên trên viết rõ, nếu một bên tùy ý đưa ra yêu cầu ly hôn, sẽ tay trắng ra đi.
Chiêu này của Tô Khánh Nam quá độc ác, anh ta không chỉ cưỡng ép bọn họ đi chệch phương hướng, mà cò khiến cô tổn thương Cố Lăng Kiệt lần nữa.
Lòng cô buồn bực, tức giận, từng đợt máu nóng chảy lên não, khiến cô không thể suy nghĩ, tay vô thúc hất hộp cơm trên bàn xuống đất.
Cô cảm thấy bản thân không ổn, lập tức lấy thuốc từ trong túi ra, tay run run đổ ra một viên, uống xuống, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi 1 phút, mở mắt ra, ánh mắt đã tỉnh táo trở lại.
Bỏ đi, cô là một bệnh nhân tâm thần, phụ thuộc vào thuốc vài năm rồi, đến 1 đứa con cũng không thể sinh cho Cố Lăng Kiệt, là kẻ không may mắn.
Sẽ có một ngày, cô trở nên giống mẹ, trở thành gánh nặng cho Cố Lăng Kiệt.
Cô chết cũng không đáng tiếc.
Cố Lăng Kiệt có thể hạnh phúc là được, coi như cô hy sinh cũng đáng giá.
Khóe miệng Bạch Nguyệt vẽ lên một nụ cười.
Anh hạnh phúc, cô cũng có thể cảm thấy hạnh phúc, cho dù bản thân có sống khổ sở thế nào…
Truyện convert hay : Ta Lạnh Băng Lão Bà