CHƯƠNG 260: CUỘC SỐNG MỚI TRÀN ĐẦY ÁNH SÁNG
Bạch Nguyệt đến trung tâm mua sắm thành phố Kim Nguyên, mua vài bộ quần áo, mỹ phẩm, thay một cái túi mới.
Quần áo đắt đỏ, trang điểm tinh xảo, túi xách hàng hiệu.
Cho dù cô xuất hiện ở khách sạn, cũng có thể thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Cô gửi số phòng cho Tô Khánh Nam, gọi điện thoại hẹn Lã Mạnh Châu.
“Thư kí Lã, tôi là Bạch Nguyệt, xin lỗi, trễ bao nhiêu ngày rồi, chiều nay tôi có thời gian rồi, chiều nay ông có rảnh không?” Bạch Nguyệt nho nhã lễ phép hỏi.
“Có, nhanh lên, con tôi...” Lã Mạnh Châu ngừng một chút: “Con tôi không quản được nữa rồi, giờ đang nháo tự sát ở nhà.”
“Được, gửi địa chỉ cho tôi, giờ tôi qua đó.” Bạch Nguyệt mỉm cười, cầm túi ra ngoài, trong túi để thuốc và gậy điện.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Nửa tiếng sau, cô xuất hiện ở nhà Lã Mạnh Châu.
Lã Mạnh Châu không ở nhà, giúp việc nhà ông ta ra mở cửa.
“Xin chào, tôi là gia sư mà thư kí Lã mời tới.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
Vợ Lã Mạnh Châu nghe thấy gia sư đến rồi, nhanh chóng nhìn ra cửa.
Bà biết gia sư là bác sĩ tâm lý mà Lã Mạnh Châu mời tới.
“Là cô Bạch đúng không, mau vào đi, giờ con nhà tôi đang tuyệt thực, đã 2 ngày không ăn gì rồi, cửa cũng không mở, tôi sợ nó có chuyện.” Vợ Lã Mạnh Châu lo lắng nói.
Bạch Nguyệt đổi dép đi trong nhà, vào nhà.
Cô đi tới cửa, gõ cửa.
“Cút, cái gì tôi cũng không muốn thấy, cái gì cũng không muốn ăn, các người còn nhốt tôi, tôi chết đi là được.” Lã Minh kêu gào.
“Cô Bạch, cô xem đứa trẻ này, nên làm sao đây?” Vợ Lã Mạnh Châu sắp khóc đến nơi rồi.
“Làm phiền bà xuống bếp trước, chuẩn bị đồ ăn đưa cho tôi.” Bạch Nguyệt nói với vợ Lã Mạnh Châu.
Vợ Lã Mạnh Châu kì vọng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu ra hiệu cho bà rời đi.
Vợ Lã Mạnh Châu không còn cách nào khác, chỉ đành cùng giúp việc xuống bếp.
Bạch Nguyệt gõ cửa, dịu giọng nói: “Mẹ cậu đã đi rồi, tôi là gia sư mới, có lẽ, sau này chỉ có tôi nói chuyện với cậu, cậu muốn một mình ở trong phòng sao, hay là muốn nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ?”
Bạch Nguyệt nói xong, Lã Minh mở cửa, nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, giống như mãnh thú muốn trỗi dậy, nuốt nước bọt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Cũng khá hiểu chuyện mà.”
“Cô, cô, cô… là, là gia sư, gia sư của tôi?” Lã Minh nói lắp.
Bạch Nguyệt thấy tay cậu ta run run, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đây, không phải khẩn trương, mà là hưng phấn săn mồi, đồng thời, thứ gì đó phái nam, cũng bắt đầu có phản ứng.
Cậu ta, chính là một tội ác đang lớn dần.
“Chị nói cho cậu biết, thực ra tôi không chỉ là gia sư của cậu, tôi còn là cảnh sát, cục cảnh sát phái tôi tới đây quan sát cậu, thế nhưng, tôi cảm thấy cậu khá ngoan, có lẽ bọn họ hiểu nhầm cậu, cậu biểu hiện cho tốt, mỗi ngày tôi còn cần báo cáo đó.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Ánh mắt hưng phấn của Lã Minh xẹt qua tia khủng hoảng: “Cô là cảnh sát?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Chỉ là, cậu ngoan một chút, có cơ hội chị sẽ xin phép đưa cậu ra ngoài chơi.”
Ánh mắt Lã Minh ảm đạm xuống: “Ừ, vậy tôi sẽ ngoan.”
Bạch Nguyệt nhìn giá sách hỗn loạn, tùy ý lật xem một quyển trên bàn.
Sách trên bàn không chỉ có sách giáo khoa, còn có rất nhiều tạp chí đồi trụy và tiểu thuyết hoang tưởng.
Cô khẽ liếc nhìn Lã Minh.
Lã Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, hai mày nhíu chặt, tay nắm thành quyền, đang khắc chế xung động của bản thân.
Bạch Nguyệt xoay người, dựa vào giá sách, nhìn cậu ta.
Lã Minh hoảng sợ, buông nắm tay ra: “Cô dạy môn gì trước.”
Bạch Nguyệt nhìn về phía cậu ta.
Đứa trẻ này, rất thông mình, lực phòng bị rất lớn, là một loại tâm lí biến thái rất lý trí.
Mức độ phạm tội mỗi lần đều tăng lên, hơn nữa, rất biết thời thế.
Cậu ta thấy cô, phản ứng đầu tiên là hưng phấn, lâu rồi cậu ta chưa phạm tội, dục vọng phạm tội khiến mỗi tế bào trong cơ thể cậu ta kêu gào.
Cô vừa nói mình là cảnh sát, do cục cảnh sát phái tới, mỗi ngày đều phải báo cáo, cậu ta liền biết, không thể ra tay với cô, loại cảm xúc hưng phấn ấy biến mất tăm.
Lúc cô xoay lưng về phía cậu ta, cậu ta lại xúc động, nhưng bị lý trí khống chế.
Cô đối mặt với cậu ta, loại xúc động đó hoàn toàn biến mất.
Có một nghiên cứu tâm lý, đặt một cái ví da trên bàn, gần bàn không có ai, có 10% khẳng định sẽ sẽ lấy cái ví, 10% sẽ không lấy, còn có 80% không thể khẳng định có lấy hay không.
Vì thế, đa số kẻ phạm tội, là do người bị hại tạo cho chúng cơ hội.
Người phụ nữ sợ bị cưỡng hiếp, tốt nhất không nên ăn mặc hở hang.
Người phụ nữ sợ bị cướp giật, tốt nhất không nên lộ tiền tài.
Người phụ nữ sợ bị giết chết, vậy không nên làm ra chuyện khiến người khác tức giận.
Vì thế, phần tử phạm tội cực kì nguy hiểm như Lã Minh, cô không thể quay lưng lại phía cậu ta.
“Cậu thích môn gì nhất?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Sinh học.” Lã Minh không suy nghĩ mà trực tiếp trả lời.
Bạch Nguyệt mở sách sinh học ra, thấy trên sách toàn là ghi chú đánh dấu của cậu ta: “Cậu muốn làm bác sĩ sao?”
Lã Minh ngừng một chút, cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Thực ra, làm pháp y cũng tốt, người bình thường nghiên cứu cấu tạo cơ thể, giết người đền mạng, còn không nghiên cứu triệt để, liền bị nhốt vào tù, uổng phí cả đời.
Pháp ý lại khác, lúc ở đại học, có thể học giải phẫu, không chỉ có thể giải phẫu động vật, còn có thể giải phẫu con người, rất thú vị.” Bạch Nguyệt chỉ đạo nói.
“Tôi cũng cảm thấy giải phẫu rất thú vị.” Lã Minh hưng phấn nói.
“Đương nhiên, tưởng tượng một chút, nghiên cứu cấu tạo cơ thể con người, tìm ra ảo diệu của thế giới tự nhiên, nói không chừng, sau này sẽ trong lòng bàn tay tôi.” Bạch Nguyệt mỉm cười ngồi lên ghế, ngón tay gõ theo tiết tấu.
“Thực ra tôi muốn phân tích đại não con người nhất, cô nói xem vì sao con người có kí ức, vì sao có thể suy nghĩ, vì sao có thể có nhiều cảm xúc như thế. Trong đại não rốt cuộc do thứ gì tạo thành? Những thứ này có thể liên kết vũ trụ không?” Lã Minh càng nói càng hưng phấn.
“Hiểu được cấu tạo của đại não, nói không chừng, có thể tạo ra vô số loại người siêu cấp, thế giới này, sẽ trở nên hoàn toàn khác.” Bạch Nguyệt phối hợp với lời Lã Minh.
“Đúng vậy đúng vậy, vì sao con người sẽ kích động, vì sao muốn giao phối, vì sao sẽ từ yêu thành không yêu, vì sao có người thông minh lại có người ngu dốt? Nếu biết những điều này, loài người sẽ tiên tiến hơn một bậc.”
“Cậu sẽ trở thành người cứu rỗi thế giới này, tất cả sử sách, đều sẽ có tên của cậu, thành công của cậu là có một không hai.” Bạch Nguyệt khen ngợi.
“Đúng, đúng, đúng, tôi chính là muốn trở thành người như vậy.” Mắt Lã Minh sáng lên.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Xem ra, cô không cần đến 3 tháng, một tuần, là có thể xong rồi.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!