“Nhưng người anh yêu là em, chỉ cần nhìn thấy em, anh đã thấy rất yên tâm, cho dù em không yêu anh, anh cũng muốn cùng em đi đến tận cùng thế giới. Ít nhất, vào lúc anh chết đi, người anh yêu nhất đang ở cạnh bên, không còn nuối tiếc gì nữa.” Tô Khánh Nam bày tỏ lòng mình.
“Xử lý Hình Bắc Xuyên, đi làm việc anh nên làm đi.” Bạch Nguyệt thấp giọng nói, cúi đầu tiếp tục ăn, không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhân viên phục vụ đến thanh toán, Bạch Nguyệt lấy ví tiền từ trong túi ra.
“Thưa quý khách, bữa ăn này đã có người thay quý khách trả tiền rồi.” Phó Minh Hoàng cười nói.
Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam.
“Không phải anh.” Tô Khánh Nam giải thích.
Ánh mắt Bạch Nguyệt trầm xuống, liếc mắt nhìn về phía cửa.
Không phải Tô Khánh Nam, vậy có lẽ là Cố Lăng Kiệt.
Cô đã ngồi ăn với Tô Khánh Nam rồi, anh còn trả giúp bọn họ là có ý gì?
Cô không hiểu Cố Lăng Kiệt, giống như Bạch Nguyệt của trước đây, chưa từng hiểu rõ anh vậy.
“Ai đã thanh toán giúp vậy?” Tô Khánh Nam cứ hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Một trận gió thổi qua, có hơi lạnh, cô ôm lấy hai tay.
Tô Khánh Nam cởi áo, choàng lên người cô.
Trên áo anh có mùi nước hoa đầy mê hoặc.
Mùi thanh mát mà cô thích, giống như Bạch Nguyệt trước kia.
Tô Khánh Nam đi đến bên đường gọi taxi.
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Anh đứng bên cửa sổ phòng ăn, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, ánh mắt giao nhau, cô quay mặt đi trước, bàn tay hơi nắm lại thành quyền.
Tô Khánh Nam gọi được taxi, mở cửa ghế sau, Bạch Nguyệt đi về phía Tô Khánh Nam, lên xe.
Tô Khánh Nam ngồi bên cạnh cô.
Bạch Nguyệt đưa áo cho anh, nói với tài xế: “Đến khách sạn quốc tế thành phố Kim Nguyên.”
“Tiểu Nguyệt, đêm nay, anh muốn ở chỗ em, được không?” Tô Khánh Nam nói thẳng vào vấn đề.
“Họ hàng kinh nguyệt của tôi đến, hôm nay không tiện.” Bạch Nguyệt từ chối.
Tô Khánh Nam nở nụ cười tà mị: “Anh cũng không ép buộc, ba năm còn đợi được, huống chi một tuần này.”
Bạch Nguyệt cúi đầu: “Tôi quen ngủ một mình.”
Tô Khánh Nam nhấc mày, nghiêng mặt đi, trong ánh mắt có chút giận hờn, không nói lời nào.
Không khí vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của người kia.
Lồng ngực của Tô Khánh Nam phập phồng, xoay người đối mặt với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt dựa vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Nếu anh cưỡng chế yêu cầu em ở cùng phòng với anh thì sao.” Tô Khánh Nam thấp giọng nói, ánh mắt như lửa nhìn cô.
Bạch Nguyệt lườm anh, lạnh nhạt nói một chữ: “Được.”
Một chữ này của cô, vượt ra khỏi dự liệu của anh.
Tô Khánh Nam không hiểu Bạch Nguyệt: “Em đồng ý?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói một tiếng, nghiêng đầu, dựa vào vai Tô Khánh Nam.
Nhịp tim Tô Khánh Nam dồn dập, ôm lấy vai cô, cúi đầu nhìn cô.
Cô nhắm mắt, hàng mi dài như quạt lông vũ, mềm và mượt, làm tan chảy cả tim anh.
Tô Khánh Nam cúi đầu, hôn lên trán cô.
Cô cũng không có phản ứng gì, hình như là ngủ rồi.
Tô Khánh Nam thuận theo trán cô, hôn lên mắt, lên mũi, lên môi cô.
Cô vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Nguyệt.” Tô Khánh Nam giọng có hơi khàn: “Chúng ta kết hôn sớm một chút, có được không?”
Bạch Nguyệt không nói gì.
Tô Khánh Nam cảm nhận được sự khác thường của Bạch Nguyệt, ánh mắt hiện lên nỗi lo sợ: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, tỉnh dậy, Tiểu Nguyệt.”
Bạch Nguyệt đẩy môi anh, mắt cũng không mở: “Anh ồn quá, em vừa mới ngủ.”
Tô Khánh Nam nghe cô nói xong, thở phào một hơi, nở nụ cười: “Đúng là ham ngủ, mới có mấy giờ.”
“Ừm…” Bạch Nguyệt trả lời một tiếng, không phản bác gì, tiếp tục ngủ.
Chiếc xe đã dừng ở trước khách sạn quốc tế, Bạch Nguyệt mở mắt.
Tô Khánh Nam đưa cho tài xế 300 ngàn.
Bạch Nguyệt đẩy cửa xe bước xuống.
“Không cần trả lại.” Tô Khánh Nam kéo áo, đuổi theo Bạch Nguyệt, khoác áo lên người cô: “Trời lạnh, đừng để bị cảm.”
“Ừm.”Bạch Nguyệt trả lời, đi vào khách sạn.
Tô Khánh Nam không đặt thêm phòng nữa, theo Bạch Nguyệt lên tầng 21.
“Anh ngủ ở ngoài hay ở trong?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ở ngoài đi.” Tô Khánh Nam trả lời, ánh mắt hơi khác thường.
Rõ ràng anh từng yêu nhiều người phụ nữ, nhưng chỉ với một câu này của Bạch Nguyệt, tim lại đập nhanh đến muốn bay lên, giống như mới yêu lần đầu vậy.
Bạch Nguyệt mở cửa, anh mới biết, Bạch Nguyệt nói ở ngoài hay ở trong không phải chỉ một chiếc giường.
“Em đặt phòng tổng thống?” Tô Khánh Nam che giấu chút thất vọng trong ngữ khí.
“Phòng tổng thống có phục vụ khá tốt, bày biện khá đầy đủ, em buồn ngủ quá, đi tắm chút, anh ngủ ngon.” Bạch Nguyệt đi vào phòng trong, khóa cửa.
Tô Khánh Nam vẫn muốn nói gì đó, nhưng cô đã khóa cửa rồi, anh thấy cô rất mệt, cũng không gọi nữa, đành đi vào phòng tắm.
Bạch Nguyệt thấy anh không gõ cửa, đi vào phòng tắm bên trong, nhìn mình trong gương, nhìn rất lâu cũng không nói gì, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Cô lấy lại tinh thần, thấy cuộc gọi là của Tô Khánh Nam, liền bắt máy: “Sao vậy?”
“Muốn nghe giọng của em.” Tô Khánh Nam mềm giọng nói.
“Vậy giờ anh ghi âm lại giọng của em, lát nữa em ngủ rồi, anh đừng gọi điện qua nữa, em có tính xấu khi ngủ, sẽ đau đầu.”Bạch Nguyệt không lạnh không nhạt nói.
“Vậy em nói cái gì dễ nghe chút, anh ghi lại.” Tô Khánh Nam thật sự mở nút ghi âm.
Bạch Nguyệt hơi ngừng một chút, hỏi: “Bọn họ tại sao gọi anh là tư lệnh?”
“Tổng thống phong chức, nên mới gọi anh là tư lệnh, chỗ lần trước em đi, là một trong những căn cứ của anh, công việc chủ yếu của anh là âm thầm giám sát mọi quan chức cán bộ, nắm mọi bí mật và hướng hành động của họ.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Anh chịu sự quản lí của tổng thống?” Bạch Nguyệt nghi ngờ.
“Trên ý nghĩa nghiêm khắc thì, đúng vậy.”
“Nếu lần này không phải tổng thống lên nhận chức thì sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Không có ngoại lệ ấy, Cố Lăng Kiệt đã mất đi tư cách ứng cử, chuyện liên quan đến Tô Tiểu Linh nằm trong tay anh chỉ cần tung ra, Tô Chung cũng sẽ bị hủy tư cách.”
“Tô Chung là chú của anh, chú ruột.” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Bạch Nguyệt, chuyện này anh chỉ nói với em, anh nguyện đặt điểm yếu của mình trong tay em, đổi lại một cơ hội em đối đãi thật lòng với anh. Anh không phải là con trai ruột của Hùng Đại Ninh, con trai ruột của Hùng Đại Ninh đã chết rồi, anh chỉ là con nuôi của bà ấy.” Tô Khánh Nam cười nói.
Bạch Nguyệt nhướng mày: “Thế nên, anh làm sao biết được Hình Bắc Xuyên là kẻ thù giết cha của anh?”
“Anh chốn trong tủ tận mắt nhìn thấy, vì vậy Hình Bắc Xuyên là kẻ thù giết cha là không sai, cũng sẽ không có hiểu lầm gì.” Tô Khánh Nam kiên định nói, ánh mắt âm trầm, lóe lên sát khí…
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Viết Viết Tiểu Thuyết Liền Vô Địch