Chẳng bao lâu sau, ba em học sinh được gọi vào phòng, bọn chúng chắc đã thầm nói chuyện với nhau, sắc mặt vô cùng kém.
Bạch Nguyệt khẽ dựa vào bàn làm việc của hiệu trưởng, mở ghi âm điện thoại ra: “Nói đi, vì sao lại đổ oan cho Lã Minh?”
“Em nhìn nó không thuận mắt.” Nhóc mập cũng không phủ nhận, nói một cách hiên ngang.
Bạch Nguyệt nhìn hai em còn lại: “Các em cũng nhìn bạn ấy không thuận mắt nên mới vu oan cho bạn ấy à?”
“Nó dựa vào là thân phận con trai thống đốc nên tác oai tác quái, làm bao nhiêu chuyện xấu, nhưng đều có người bảo vệ nó, loại người như nó không thể giữ lại ở trường, giữ lại trường chỉ làm hại những người khác.” Nhóc gầy nói vẻ tràn đầy chính nghĩa.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Bạch Nguyệt nhếch mép, nở nụ cười châm biếm: “Các em không phải pháp luật, các em cũng không phải thần tiên, các em cho rằng, Lã Minh sẽ làm hại học sinh, nhưng bây giờ hoàn toàn là các em, hãm hại, vu oan, bôi nhọ học sinh.
Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác, hành vi của các em sẽ dẫn đến việc bạn Lã Minh bị khinh bỉ, bị học sinh trong trường cô lập, thậm chí ảnh hưởng đến danh dự của thống đốc, cho nên, tôi đã báo cảnh sát, chuyện tiếp theo, tôi sẽ giao cho pháp luật giải quyết.”
Sắc mặt hiệu trưởng vô cùng kém, loại chuyện này xảy ra trong trường học, ảnh hưởng vô cùng lớn: “Có thể không báo cảnh sát không? Vốn chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Bạch Nguyệt nhìn hiệu trưởng: “Ông cho rằng chuyện Lã Minh bị cô lập là chuyện nhỏ à? Có nghĩ rằng nếu bị đổ oan không lấy được công bằng, thì sẽ có ảnh hưởng lớn thế nào đến tâm lý của cậu bé không?”
“Không ngiêm trọng như vậy chứ, chỉ là bọn trẻ con đùa nhau thôi.” Hiệu trưởng cười gượng.
Bạch Nguyệt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn hiệu trưởng: “Nếu là đùa vui, hiệu trưởng ông cần gì gọi chúng tôi đến đây.”
Hiệu trưởng thấy không thuyết phục được Bạch Nguyệt, quay người nói với mẹ của Lã Minh: “Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thì cũng ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của thống đốc, phải không bà?”
Mẹ Lã Minh do dự, nhìn Bạch Nguyệt: “Cô giáo Bạch, có thể thương lượng lại với cô chuyện này không?”
Mẹ Lã Minh không cần nói thì cô cũng biết bà ấy muốn nói gì với cô.
Bạch Nguyệt gật đầu, đi ra ngoài, đi đến chỗ góc cua hành lang.
“Cô giáo Bạch, chuyện của Lã Minh may nhờ có cô, nếu không chắc chắn nó sẽ bị oan uổng, nhưng, dù sao thì cha của Lã Minh cũng là người máu mặt, loại chuyện này nếu làm lớn lên thì cũng dở khóc dở cười, hay là, để bọn họ xin lỗi, rồi bỏ qua.” Mẹ Lã Minh khẽ cười nói.
Bạch Nguyệt nhớ đến câu nói: Không dạy dỗ con cái là lỗi của cha mẹ.
Tính cách của Lã Minh như vậy có một phần lớn là do ảnh hưởng từ gia đình.
“Phu nhân, chuyện năm đó của Lã Minh bà là người rõ nhất, phạm lỗi nhưng không bị trừng phạt, bị đổ oan, cũng không được minh oan, vậy thì, tâm lý của nó ắt sẽ bị sai lệch, để nó nhìn rõ sức mạnh của pháp luật, rõ ràng, làm sai, sẽ phải nhận chế tài xử phạt, mới biết những hành vi theo quy tắc, phát triển theo hướng đúng.” Bạch Nguyệt không đồng tình.
“Chuyện này tôi cần phải thương lượng với ông xã nhà tôi đã.” Mẹ Lã Minh nhìn có vẻ không đồng tình, cũng biểu đạt bằng một cách khác, rằng chuyện của Lã Minh do bà ta làm chủ.
Bạch Nguyệt cười.
Mẹ Lã Minh chắc cũng đã hạ quyết tâm không truy cứu nữa.
“Không sao, cho dù thương lượng nhưng xin cho phép tôi được nhắc nhở bà, trên hợp đồng giữa tôi và thống đốc Lã đã quy định rõ, việc điều trị cho Lã Minh hoàn toàn làm theo cách của tôi, không ai được xen vào, một khi xen vào, hợp đồng lập tức chấm dứt.” Bạch Nguyệt biểu đạt rõ ràng.
Mẹ Lã Minh sắc mặt cực kỳ khó coi: “Đây không coi là tôi đang xen vào cách trị liệu của cô chứ?”
“Cách làm của bà sẽ làm gia tăng tâm lý bóp méo cho người bệnh của tôi, bà cảm thấy sao? Có điều, đó là con của bà, tôi chỉ là người nhận tiền trị liệu cho người, phương hướng phát triển tương lai của con bà là do người giám hộ là bà. Tôi muốn quay lại gặp Lã Minh.” Bạch Nguyệt gật đùa, đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
Mẹ của Lã Minh ánh mắt buồn bực, gọi điện thoại cho Lã Mạnh Châu.
“Có chuyện gì?” Lã Mạnh Châu giọng nói không vui.
“Ông tìm ở đâu bác sỹ tâm lý kia thế? Không những chẳng có tố chất nào lại còn bừa bãi tùy tiện, kiêu căng vô lễ, bướng bỉnh bất tuân, nể mặt cô ta một chút mà cô ta đã vênh mặt lên tận trời rồi, sắp giẫm lên đầu lên cổ tôi rồi, có thể đuổi cô ta đi không, rồi tìm một người khác.” Mẹ Lã Minh tức giận thở hổn hển.
“Hôm qua còn vừa nói cô ta có bản lĩnh xong? Vừa làm cho Tiểu Minh ăn cơm tối không nháo loạn, còn chủ động xin đi học, hôm nay bà làm sao vậy?” Lã Mạnh Châu thái độ vô cùng khó chịu.
“Hôm nay có ba đứa học sinh đổ oan cho Lã Minh nhà ta, cô ta cũng có bản lĩnh, một lát đã tìm ra được sơ hở mấy đứa kia đổ oan cho Lã Minh, nhưng cô ta cứ đòi kiện ba đứa kia cho bằng được, tôi nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao thì trước kia Tiểu Minh nhà chúng ta làm những chuyện đó cũng là thật, miệng đời đáng sợ, bị truyền ra ngoài thì không hay lắm.” Mẹ Lã Minh lo lắng nói.
“Chuyện nhỏ này không cần phiền đến tôi, bà tự xử lý đi là được.” Lã Mạnh Châu giọng nói cũng khá hơn một chút.
“Nhưng cô ta nói, nếu chúng ta xen vào chuyện của Lã Minh thì hợp đồng giữa ông và cô ta sẽ chấm dứt ngay, Lã Minh là con trai tôi, chuyện của nó chẳng lẽ tôi không được tham gia à?” Mẹ Lã Minh càng nói càng tức giận.
Lã Mạnh Châu trầm mặc.
“Ông trả cô ta nhiều tiền như thế, bây giờ chấm dứt hợp đồng, có đòi lại được không?” Mẹ Lã Minh hỏi.
“Không đòi lại được.”
“Tôi cảm thấy là cô ta cố ý, tôi còn chưa gặp qua một bác sỹ tâm lý nào ngạo mạn như cô ta.
Cô ta là kẻ lừa đảo, muốn thông qua cách này lừa một số tiền lớn, sau này không trị được, chúng ta cũng chẳng nói được gì cô ta, còn nữa, vừa ký hợp đồng xong đã bắt đầu làm cao, xin nghỉ, sau đó còn đưa Tiểu Minh đến trường học, cô ta giảm cả dạy ở nhà, loại người như thế nhân phẩm không tốt, tôi không tin cô ta có thể dạy tốt cho Tiểu Minh, bảo cô ta trả tiền rồi biến đi.”
Lã Mạnh Châu bị làm phiền đến bực mình: “Bà giải quyết đi, sau này dạy dỗ con tốt cho tôi, bà ở nhà chẳng làm gì cả, nuôi một đứa con thôi mà cũng không xong, tôi thấy, hay là tôi với bà ly hôn đi, tôi tìm một bà vợ khác, sinh một đứa con thông minh khỏe mạnh hơn.”
Mẹ Lã Minh vừa nghe liền tủi thân: “Lúc trước là do ông không cho tôi đi làm, bây giờ còn trách tôi à? Hu hu”
Lã Mạnh Châu vừa nghe tiếng khóc thì chẳng nói gì nữa, ngắt luôn điện thoại.
Mẹ Lã Minh càng tức giận.
Nếu không phải do Bạch Nguyệt, bà ta sẽ chẳng tự dưng lại bị mắng như thế này.
Bà ta tức giận quay lại phòng làm việc của hiệu trưởng, không nhìn thẳng Bạch Nguyệt, mà nói với hiệu trưởng: “Ông xã tôi nói rồi, đều là trẻ con, không cần làm khó chúng, dù sao cũng là học sinh.”
Bạch Nguyệt hiểu rồi.
“Tại sao? Bọn chúng đổ oan cho con, phải bắt chúng vào nhà giam.” Lã Minh mất bình tĩnh nói.
“Con phải hòa đồng với các bạn, đừng có gây phiền toái cho mẹ nữa.” Mẹ Lã Minh tức giận nói.
Lã Minh nhìn Bạch Nguyệt, vẻ mặt tủi thân.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Cha mẹ em là người giám hộ của em, cô không làm gì được, bởi vì không đồng quan điểm, e là, cô cũng không thể tiếp tục làm gia sư của em nữa, cố lên, cô coi trọng em.”
“Mẹ, con muốn cô Nguyệt làm gia sư cho con.” Lã Minh tức giận nói.
Truyện convert hay : Thịnh Tổng, Lão Bà Ngươi Lại Nháo Ly Hôn