“Tối nay tôi muốn mời cô ăn cơm, không biết cô có thời gian không?” Chu Hân Ly dịu dàng nói.
“Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh, tôi mời người khác đi ăn rồi.” Bạch Nguyệt thẳng thừng từ chối.
“Vậy trưa mai được không? Tôi có chuyện cực kì quan trọng muốn nói với cô.”
“Cô nói qua điện thoại đi, cũng như nhau cả, không cần cứ phải gặp mặt mới nói được.” Bạch Nguyệt theo bản năng không muốn gặp Chu Hân Ly, không có nguyên nhân, chỉ là không muốn gặp.
“Tôi có thứ này muốn đưa cho cô, ngày mai tôi chờ cô ở phòng bao 302 quán Tử Uyên, không gặp không về.” Chu Hân Ly nói xong, không chờ Bạch Nguyệt trả lời, trực tiếp ngắt máy.
Bạch Nguyệt cất điện thoại vào túi.
“Ai vậy?” Tô Khánh Nam tò mò hỏi.
“Chu Hân Ly.” Bạch Nguyệt không nói dối.
“Nếu cô ta tìm em, anh khuyên em không nên đi, cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Đúng rồi, anh nghe nói, Cố Lăng Kiệt không kết hôn với cô ta, mà để căn nhà và tài khoản tiết kiệm cho cô ta rồi.” Tô Khánh Nam nói, không rõ thái độ là gì.
“Tôi nghĩ đã.” Bạch Nguyệt không trực tiếp nói không đi.
Tô Khánh Nam nhíu mày: “Em không nên qua lại gần gũi với cô ta, con người này, không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.”
“Chỉ cần là một người trưởng thành, đều không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Tô Khánh Nam, anh đơn giản không?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
Tô Khánh Nam ôm lấy vai cô, nhìn cô: “Sao vậy, tức giận rồi sao? Nào, nói cho anh biết em tức giận cái gì, anh rửa tai lắng nghe.”
“Tôi cảm thấy anh không tôn trọng tôi, anh chỉ muốn khống chế tôi, gặp hay không, cũng là tự do của tôi.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam chọt chọt mũi cô: “Không phải anh muốn khống chế em, là anh quan tâm em. Được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta đi ăn thôi, anh đói rồi.”
Tô Khánh Nam đẩy cô đi, dáng vẻ không muốn nói chuyện với cô.
Anh ta, quả thật, chỉ muốn khống chế cô.
Bạch Nguyệt buồn bực quay mặt đi, thấy một bóng dáng lén la lén lút trốn đi, chỉ lộ ra nửa cái mũ lưỡi chai.
Có người theo dõi bọn họ. Người kia là theo dõi cô, hay là theo dõi Tô Khánh Nam?
“Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt gọi.
“Có người theo dõi chúng ta, lên xe rồi nói.” Tô Khánh Nam đè thấp giọng nói.
Nói như vậy, người kia không phải người của Tô Khánh Nam rồi.
Cô cũng không thích bị người khác theo dõi, vì thế không nói gì, theo Tô Khánh Nam lên xe.
“Đừng quay đầu lại.” Tô Khánh Nam nhắc nhở, anh ta thắt dây an toàn, lái xe.
Bạch Nguyệt nhìn gương chiếu hậu, có một người cao gầy, đội mũ lưỡi trai bước ra, cũng lên xe.
“Là người của ai chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Không biết, ngồi chắc vào.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói, mắt lóe lên, lái xe.
Chiếc xe chạy như bay trên đường lớn.
Đang giờ cao điểm,
Tô Khánh Nam lái xe như điên, mạnh mẽ lao về phía trước.
Cô nắm lấy tay cầm trên xe, nhớ tới 3 năm trước, Tô Khánh Nam cũng như vậy, mạnh mẽ lái xe lao về phía trước trên đường lớn.
Trước kia có Cố Lăng Kiệt cứu cô, nhưng bây giờ, chỉ có một mình cô.
“Anh chậm một chút, sẽ đâm vào người khác mất.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Trình độ của anh, em không yên tâm sao?” Tiếng Tô Khánh Nam vừa dứt, mày liền nhíu lại, mắt sáng lên: “Tôi biết người theo dõi chúng ta là ai rồi.”
“Là ai?” Bạch Nguyệt nhìn theo ánh mắt Tô Khánh Nam.
Vật cản phía trước, cảnh sát giống như cố ý đợi anh ta vậy.
Anh ta muốn quay đầu xe, phía sau cũng ngăn lại.
Dường như Bạch Nguyệt cũng biết, là ai theo dõi bọn họ rồi.
“Cố Lăng Kiệt.” Tô Khánh Nam khẳng định nói.
Bạch Nguyệt nhíu mày: “Cố Lăng Kiệt đang bảo vệ cô sao?”
Tô Khánh Nam xuống xe, đi về phía cảnh sát, mỉm cười nói: “Tôi không phạm luật chứ?”
“Đua xe vào giờ cao điểm, liên tiếp vượt hơn 6 cái đèn đỏ, anh nói xem có phạm luật không?” Cảnh sát nghiêm túc nói.
“Anh cảnh sát, có cái này anh không biết, vừa rồi có người theo dõi chúng tôi, tôi chỉ là trốn tránh bọn họ mà thôi.” Tô Khánh Nam giải thích.
“Đó là chuyện của anh, tôi chỉ quản lý giao thông thuận lợi, giữ lại trước, theo trật tự pháp luật, tạm giam.” Cảnh sát công chính nghiêm minh nói.
Tô Khánh Nam biết, cho dù có người cố tình sắp xếp, cũng sẽ không cho anh chút mặt mũi: “Có thể gọi điện thoại không?”
Cảnh sát nghĩ một lúc, gật đầu: “Được.”
Tô Khánh Nam gọi điện, trầm giọng nói: “Tôi ở đường Quảng An, vì đua xe và vượt đèn đỏ mà bị cảnh sát giữ lại, còn tạm giam, giải quyết đi.”
Anh ta cất điện thoại, đi về phía Bạch Nguyệt, kéo cửa xe chỗ ghế phụ: “Xe này bị giữ lại rồi, anh còn bị tạm giam vài ngày, chờ anh ra, cùng nhau ăn đêm đi.”
Bạch Nguyệt nhìn anh ta vân đạm phong khinh, gật đầu: “Vậy tôi về khách sạn trước, tôi chờ anh đến 10 giờ sau 10 giờ tôi phải đi ngủ.”
Tô Khánh Nam xoa đầu Bạch Nguyệt: “Đừng quên ăn tối, chờ anh ra rồi lại liên lạc.”
Bạch Nguyệt đẩy tay anh ta ra: “Tôi không phải con vật, đừng xoa đầu tôi, tóc sẽ rối.”
“Đúng là người phụ nữ tuyệt tình, anh đã bị đi tạm giam rồi, cũng không dịu dàng với anh một chút.” Tô Khánh Nam cảm thán.
“Anh muốn dịu dàng, sẽ có người phụ nữ khác cho anh. Không nói nữa, đi sớm về sớm.” Cô quyết tuyệt nói.
Thật là dứt khoát.
Có lẽ, anh thích, chính là phần chân thật này.
Tô Khánh Nam đi theo cảnh sát, Bạch Nguyệt bắt taxi về khách sạn Delight. Điện thoại reo lên, cô nhìn hiển thị số lại, không muốn nghe, liền tắt máy.
Số điện thoại đó lại gọi lại.
Cô nhíu mày bắt máy, ngữ khí không quá tốt: “Ai đó? Có chuyện gì?”
“Anh là Cố Lăng Kiệt, giờ anh đang dùng số ẩn danh để gọi cho em. Em nhớ sau khi nghe xong thì xóa số đi, số này không thể tìm được. Anh sẽ giam Tô Khánh Nam vài ngày, có chuyện gì gọi cho anh, học thuộc số này đi nhá.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Tại sao anh lại làm như vậy? Anh cũng nói chỉ giam Tô Khánh Nam vài ngày, trị được ngọn không trị được gốc, căn bản là vô dụng, chỉ tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người thôi. Ngoài ra, sự bảo vệ của anh đối với tôi, thực ra chính là tổn thương.” Bạch Nguyệt tức giận nói.
Cô còn có việc muốn Tô Khánh Nam làm, giờ Tô Khánh Nam bị giam lại, chỉ làm chậm trễ việc của cô, một tháng sau, cô không biết làm thế nào mới có thể an toàn rút lui. Thứ cô cần là tốc độ.
Cố Lăng Kiệt cảm thấy cô tức giận liền trầm mặc.
Cô biết anh làm vậy là quan tâm cô, không nên trút giận lên người anh. Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Sau này đừng như vậy nữa.”
“Tiểu Nguyệt, rốt cuộc vì sao em lại ở lại bên cạnh Tô Khánh Nam? Có những chuyện mà anh ta làm được nhưng anh thì không sao?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
“Chuyện của tôi không cần anh to, tôi tự biết lo liệu, anh là tốt chuyện của mình đi, cứ như vậy đã, tắt đây.” Bạch Nguyệt trực tiếp ngắt máy.
Cố Lăng Kiệt híp mắt lại. Anh cảm thấy, chắc chắn có vài chuyện Tô Khánh Nam có thể làm mà anh không làm được. Đó là chuyện gì chứ?
Anh có một loại dự cảm, anh chỉ cần biết được những chuyện đó là gì, liền có thể khiến Bạch Nguyệt quay về bên anh.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Truyện convert hay : Hạn Lượng Hôn Sủng: Báo Cáo Quân Trường, Ta Có