CHƯƠNG 29: CHỈ CẦN TÔI THÍCH THÌ EM CÓ TRỐN ĐẰNG TRỜI
Bạch Nguyệt cảm thấy tính khí anh rất quái gở nhưng lại không biết lý do tại sao.
Cố Lăng Kiệt khó chịu vì phải dậy sớm hay là nổi giận thật sự?
“Đây có phải là lần đầu tiền ở chung phòng đâu, tôi tin anh.” Giọng nói Bạch Nguyệt đầy xa cách và rất lịch sự.
Anh hơi nhíu mày, nét giận trong ánh mắt càng sâu hơn, “Tin tôi cái gì?”
Anh hung hăng gây áp lực với cô, sức ép khó mà diễn tả đó khiến cô cảm thấy khó thở.
“Anh bệnh rồi à?” Bạch Nguyệt vừa vươn tay định sờ trán thì Cố Lăng Kiệt đã nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay cô. Lòng bàn tay anh nóng bỏng tựa như đầu thuốc lá còn chưa dụi tắt.
Cố Lăng Kiệt cũng thấy dường như mình bệnh rồi. Ở cùng một phòng thế này mà anh còn có thể làm quân tử, e là cả thế giới này chỉ còn sót lại một tên đàn ông như anh.
Một ngọn lửa dâng lên thiêu rụi mọi lý trí của anh. Cố Lăng Kiệt đỡ gáy Bạch Nguyệt, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Môi của anh rất nóng. Mùi hương kem đánh răng thanh mát xộc thẳng vào mũi, quấn quýt trên môi, len lỏi vào khoang miệng rồi bay vào trái tim cô.
Trong đầu Bạch Nguyệt hoàn toàn trống rỗng.
Lưỡi Cố Lăng Kiệt bắt đầu đảo loạn khoang miệng của Bạch Nguyệt, tham lam chiếm đoạt hương vị ngọt ngào tự nhiên của cô. Môi và răng hai người quấn lấy nhau, Cố Lăng Kiệt bắt đầu trêu chọc và mút lấy lưỡi Bạch Nguyệt.
Nụ hôn ấy mạnh mẽ như cơn lũ quét sạch tất cả những thứ trên đường đi. Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy Cố Lăng Kiệt đang hút lấy mọi hơi thở của cô, khiến cô không khỏi thở dốc.
Hơi thở của anh cũng ngày càng gấp gáp. Đôi mắt sợ hãi của Bạch Nguyệt đỏ ửng lên. Thiếu chút nữa cô đã quên mất, Cố Lăng Kiệt có ý với cô. Cô đúng là điên rồi mới dám ngủ chung một phòng với anh.
Tay cô chạm vào ngực anh cố gắng đấy anh ra. Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, người anh không chút suy suyển trước sự phản kháng của cô. Hơn thế, nhiệt độ trên người anh ngày càng cao như thể đang bốc lên một ngọn lửa khó mà dập tắt.
Tay cô bắt đầu run rẩy.
“Ưm ưm ưm.” Cô cau mày phản kháng, đôi mắt trong vắt như nước kia trừng anh.
Ánh mắt anh ngày càng trở nên mê ly. Cô càng chống cự anh lại càng muốn có được cô. Bàn tay to luồn vào trong áo, lướt qua bụng rồi hướng lên trên. Những nơi bàn tay ấy đi qua nóng bỏng đến mức khiến người cô run lẩy bẩy.
Bạch Nguyệt chưa bao giờ bị người khác đụng chạm như thế này, cô bỗng cảm thấy nhục nhã vô cùng. Đầu óc cô choáng váng, tay chân đã nhũn ra mất hết sức lực.
Anh ôm lấy eo cô, áp sát lên người cô. Ngón tay mở khóa sau lưng cô, rồi men theo dây áo tới đằng trước. Bàn tay nóng bỏng đó chạm lên làn da Bạch Nguyệt như muốn đốt cháy cô. Những dòng điện xa lạ chạy khắp người khiến vòng eo mảnh khảnh của cô phải cong lên. Cảm giác tê dại mang theo một cảm giác kỳ lạ nào đó.
“Không được.” Giọng Bạch Nguyệt đầy run rẩy.
Nhưng giờ cô có chống cự cũng không làm được gì.
Cố Lăng Kiệt hôn men theo cần cổ của cô, sau đó kéo áo cô xuống. Đôi môi nóng cháy bắt đầu chạm vào vai cô. Hơi thở nóng rực phả lên người cô.
“Cố Lăng Kiệt, đừng…” Cô run rẩy sợ hãi mở miệng, “Làm như thế này là…”
Lời nói cô dừng lại, đôi mắt mơ màng đã bị cơn ướt át lấp lánh che phủ.
“Là cái gì?” Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc khóa chặt lấy cô.
Cô chưa biết phải nói như thế nào thì Cố Lăng Kiệt đã tiếp lời: “Vụng trộm.”
Sau đó anh nâng mông cô áp sát vào người mình. Cô có thể cảm giác ngọn lửa hừng hực của cái thứ đang chống lên người cô.
“Cảm thấy gì chưa?” Cố Lăng Kiệt hỏi. Giọng nói anh khàn đục, vẻ mặt đầy cương nghị nhìn cô với ánh mắt rực cháy.
Sắc mặt cô đỏ ửng, “Chúng ta làm vậy là không đúng, tôi kết hôn rồi.”
Đôi mắt anh sâu thêm vài phần, mày chau lại, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Chỉ cần là người phụ nữ tôi thích, tôi sẽ không để ý chuyện cô ấy là ai, đã kết hôn hay có con chưa. Tôi muốn em!”
Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức không thở nổi nữa, đầu óc như ngừng hoạt động. Anh đang tỏ tình với cô ư?
Trong lúc hoảng hốt, Cố Lăng Kiệt đã ôm cô lên giường. Lưng cô đột nhiên mát lạnh khiến đầu óc cô tỉnh táo lại, cô chặn lại lồng ngực nóng như lửa của Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt anh ngày càng tối, tựa như vòng xoáy hút chặt khiến cô không thể chạy thoát khỏi đó. Nếu giờ cô bỏ mặc lý trí thì ngày mai, ngày mốt, sau này sẽ ra sao?
Phản ứng nóng bỏng giữa nam và nữ chỉ là nhất thời, sẽ không giải quyết được chuyện gì, cũng không có ý nghĩa gì.
“Cố Lăng Kiệt, đừng.” Bạch Nguyệt hầu như phải cất giọng cầu xin anh.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.” Giọng Cố Lăng Kiệt khàn đặc, anh nắm lấy tay cô chạm vào ngực anh, rồi từ từ di chuyển xuống dưới.
Người cô bỗng run lên. Thứ ấy đã nằm trong tay cô, nó đang nhanh chóng trở nên to lớn, đến mức khiến cô thấy sợ hãi.
Cô luống cuống vội rút tay lại.
Anh ấn tay cô xuống không để cô kịp buông tay.
“Cỡ lần trước em mua không thích hợp với em đâu.” Giọng Cố Lăng Kiệt đầy kiềm chế, anh cúi đầu xuống định hôn lên môi cô.
“Cố Lăng Kiệt, đừng mà.” Cô hoảng hốt hét lên. “Chúng ta đâu có thân tới mức này.”
Người anh hơi khựng lại, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét gì đó kỳ lạ, nét mê ly ban nãy đã biến mất, thay vào đó là cơn tức giận đang dần dâng lên, “Em nói gì, chúng ta không thân thiết à?”
Bạch Nguyệt bỗng cảm thấy trái tim nhói lên, cô cúi gằm mặt, từng giọt lệ tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp kìa.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú, anh hiểu rồi, thì ra cô không muốn.
Đôi mắt ấm áp của anh dần trở nên lạnh lẽo, Cố Lăng Kiệt buông cô ra rồi đứng dậy.
“Xin lỗi, tôi hơi quá đáng. Đúng là chúng ta không thân thiết gì, nếu sau này em không muốn nhìn thấy tôi nữa thì tôi sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời em.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng mở miệng, cả người anh toát ra vẻ cô đơn.
Nói xong, anh quay người đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh dần biến mất khỏi tầm mắt, lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vô thức cuộn người lại, ôm lấy đôi chân thon dài của mình, mặt vùi vào trong đầu gối.
Thật ra cô không ghét anh. Nhưng giờ cô vẫn là một người phụ nữ có gia đình, cô không muốn trở thành người giống như Tô Khánh Nam.
Khi từ phòng tắm bước ra, Cố Lăng Kiệt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng ngày thường. Anh đi thẳng tới trước sô pha, hờ hững chỉnh lại quần áo, mắt không hề liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt gọi tên anh.
Cố Lăng Kiệt lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc, bóng người anh còn lạnh lùng hơn cả trước đây.
Cô không biết nói gì, chỉ có thể đăm đăm nhìn anh.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh mới nhìn tới cô, “Tôi xuống lầu đợi em.”
Dứt lời, anh liền quay người rời khỏi phòng cô.
Bạch Nguyệt xuống giường, sau khi rửa mặt chỉnh lại quần áo xong mới xuống sảnh tầng một.
Cố Lăng Kiệt lúc này đã bắt cho cô một chiếc taxi rồi.
“Lên xe đi.” Anh lạnh lùng mở miệng, sau đó mở cửa sau xe.
Bạch Nguyệt đi ngang qua anh bước lên xe.
“Cố Lăng Kiệt.” Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ửng, “Tôi không muốn trở thành người dưng với anh.”
Cố Lăng Kiệt sững sờ, anh kéo Bạch Nguyệt xuống xe, dẫn cô đi về phía xe của mình.
Trước khi cô lên xe, bàn tay Cố Lăng Kiệt chạm lên mặt cô, ánh mắt sáng rực mê đắm nhìn cô, vẻ mặt anh đầy nghiêm túc và chân thành, “Em nói rõ đi nào, em có muốn vụng trộm với tôi không?”
“Không!” Cô đáp ngay lập tức.
“Em muốn tôi thích em?” Cố Lăng Kiệt truy đến cùng, không chừa cho cô chút thời gian suy nghĩ nào.
Nếu anh thích cô mà cô không thích anh, vậy anh sẽ mệt mỏi lắm. Anh không chịu nổi cảm giác yêu một người không yêu mình. Nếu Bạch Nguyệt không thích anh thì đừng để anh thích cô.
Cô vẫn lắc đầu. Hiện giờ, cô không có tư cách yêu bất cứ ai.
Đôi mắt sáng rực của anh dần trở nên ảm đạm.
“Nếu đã không phải thì sau này chúng ta đừng gặp nhau thì tốt hơn.” Anh rút tay lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
“Không thể làm bạn bè sao?” Bạch Nguyệt mở miệng hỏi.
“Tôi không làm bạn với phụ nữ.” Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, em muốn làm người phụ nữ của tôi, hay vĩnh viễn không nhìn thấy tôi?”
Truyện convert hay : Đế Cung Đông Hoàng Phi